Bọn họ cũng không có cái "Đêm tối" thứ hai, đêm nay nhất định phải giải quyết tất cả.
Nếu đúng như suy đoán của cậu, ý tưởng tìm được "Trụ" có vẻ là một chuyện không thể nào làm được, bởi vì cơ bản là cái "Trụ" này vốn không có thực thể. Mục Tư Thần nhíu chặt mày.
"À, khi tôi đẩy bệnh nhân chạy ra cũng cảm nhận được ánh mắt này. Không phải kiểu liếc nhẹ một cái mà là giống như có người hung tợn trừng mắt nhìn tôi vậy." Trình Húc Bác nói, "Sau đó thì phát thanh vang lên."
Mục Tư Thần nhìn về phía Trình Húc Bác, một suy nghĩ dần dần nảy sinh ở trong đầu cậu.
"Vãi! Dữ tợn vậy sao?" Trì Liên cố gắng làm giọng nói trở nên sinh động, "Anh chỉ đẩy bệnh nhân ra cửa, sao nhận được ánh mắt còn nghiêm khắc hơn khi ba chúng ta lập nhóm tuyệt vọng thế?"
Trình Húc Bác nói: "Dùng tư duy chuyên môn của tôi để giải thích, đây có lẽ là chương trình tự động sửa lỗi."
"Cái này có thể coi như là một chương trình trò chơi đơn giản, cô nạp 100 đồng. Chương trình sẽ tự động ghi nhận doanh thu 100 đồng này, nhưng sẽ không quá coi trọng, dù sao thì cũng có rất nhiều người nạp 100 đồng.
"Nhưng nếu lúc này hệ thống nạp tiền xuất hiện bug nho nhỏ, cho dù là một bug rất nhỏ, chương trình cũng sẽ nhanh chóng báo lỗi, dù sao cái này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận về sau."
Trì Liên gật gật đầu nói: "Vừa rồi nhóm ba người chúng ta rơi vào tuyệt vọng, cũng tương đương với nạp 100 đồng, nhận được một cái liếc mắt của viện điều dưỡng, giống như việc tự động ghi lại số tiền nạp.
"Anh đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, tuy rằng không biết là nguyên lý gì, nhưng chẳng khác gì với việc động chạm đến hệ thống nạp tiền của viện điều dưỡng, viện điều dưỡng lập tức báo lỗi, cho nên anh mới bị nhìn trừng trừng như vậy."
"Chính là như vậy." Trình Húc Bác nói.
Hai người dùng nguyên lý của xã hội hiện đại để giải thích những chuyện xảy ra trong viện điều dưỡng, nói chung là để cải thiện tâm trạng, làm cho bản thân không còn cảm xúc tiêu cực, nâng cao tinh thần.
Những ví dụ trong cuộc đối thoại của bọn họ đã hoàn thiện kế hoạch của Mục Tư Thần.
Mặc dù kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm, người thực hiện chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ có khả năng bị ô nhiễm, biến thành một kẻ điên hoàn toàn, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho "Trụ".
Nhưng trước mắt cũng chỉ có kế hoạch này là có khả năng thành công cao nhất.
Mục Tư Thần là người phù hợp nhất để thực hiện kế hoạch này nhất.
Nếu như có thể, Mục Tư Thần cũng không muốn mạo hiểm, không muốn đẩy bản thân đến bờ vực thẳm.
Nhưng đây là kế hoạch do cậu nghĩ ra, căn cứ theo những suy đoán vẫn còn thiếu sót của cậu, cho nên phải là cậu gánh vác, không thể liên lụy người khác.
Nhưng cậu cũng sẽ không đi chịu chết vô ích. Cậu phải chuẩn bị thật đầy đủ, phải đảm bảo cho bản thân đầy đủ thì mới hành động.
Trong viện điều dưỡng không có đủ trí tuệ và năng lực mà chỉ biết tự động vận hành này, không có gì có thể bảo vệ được cậu tốt hơn quy tắc.
Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn tờ giấy viết quy tắc, nhìn hai quy định bổ sung trên đó, suy tính cách làm sao để có thể viết thêm quy tắc trên bảng nội quy để có thể bảo vệ mình trong một khoảng thời gian nhất định.
Với tình hình trước mắt, muốn bổ sung quy tắc, có vẻ như chỉ có thể xuống tay từ bệnh nhân, dù sao đây cũng là "hệ thống nạp tiền" của viện điều dưỡng.
Thế nhưng Mục Tư Thần muốn viết ra một quy tắc có thể đảm bảo hành động của tình nguyện viên không bị ảnh hưởng, vậy phải làm thế nào mới có thể đem chủ thể của quy tắc giới hạn trong tình nguyện viên thôi nhỉ?
Ánh mắt của Mục Tư Thần dừng ở quy tắc thứ nhất được bổ sung "Nhân viên y tế có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng". Đây là một quy định cực kỳ có lợi cho nhân viên y tế, Diêu Vọng Bình đã làm thế nào để lợi dụng bug của viện điều dưỡng, viết ra được quy định này?
Mục Tư Thần thử đem mình đặt vào vị trí của Diêu Vọng Bình, một người có tính cách lý trí máu lạnh đến cực điểm, vì đạt được mục đích mà có thể hy sinh bất kỳ ai.
Cậu mô phỏng lại những điều kiện sẵn có của Diêu Vọng Bình, người này có năng lực, có đồ đằng của Tần Trụ bảo vệ, có lẽ còn có những người từ trấn Tường Bình giúp đỡ.
Nếu cậu là Diêu Vọng Bình, muốn tăng thêm một quy tắc có lợi cho mình hành động, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh cả đồng đội của mình.
Kết hợp những điều kiện này lại, Mục Tư Thần mô phỏng ra được một phương án có thể thực hiện được.
Trong kế hoạch này, Diêu Vọng Bình có thể bảo đồng đội canh cửa phòng nào đó, còn hắn thì ở trong phòng làm vài chuyện viện điều dưỡng không hy vọng xảy ra, ví dụ như mượn sức mạnh của Tần Trụ tịnh hóa bọng nước hình mắt trên người bệnh nhân hoặc người nhà.
Trong viện điều dưỡng, mặc dù bệnh nhân thành công biến thành người nhà, bọng nước hình mắt trên người anh ta cũng sẽ không thật sự biến mất, chỉ là chuyển từ bệnh nhân lên trên người của người nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!