Lộ Vân Nhĩ chống cằm nhìn người trước mặt, hắn cẩn thận nhìn Lâm Cầm Ý. Người này trông khá bất an, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống đất không dám đối diện với hắn.
Thật sự mà nói, điều đó có nghĩa hình dáng khuôn mặt và một số góc cạnh thật sự rất giống hắn. Nếu chúng giống nhau đến vậy thì Lộ Hành Chu thực sự trông không giống hắn cho lắm.
Đặc biệt là khí chất, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, thanh niên này trông hơi hướng nội, nói trắng ra trông rất yếu đuối, có thể bị người ta bắt nạt gọi khác là tên yếu đuối nhu nhược.
Hắn thực sự không hiểu tại sao người này lại sẵn sàng làm thế thân cho người khác. Nghĩ đến việc có người nghĩ đến mình thông qua người khác, Lộ Vân Nhĩ liền muốn chửi ba đời nhà tổ tông của tên kia.
Nếu Lâm Cầm Ý là thế thân, vậy hắn thực sự là Bạch Nguyệt Quang chết tiệt kia sao? Lộ Vân Nhĩ thật sự rất muốn chửi thề một câu, bạch nguyệt quang cái quần què, ai thích làm bạch nguyệt quang chứ.
Ai xin thì tui cho liền nè, nghĩ thôi mà cũng nổi da gà da vịt lên rồi.
Lâm Cầm Ý hít một hơi thật sâu, gã thật sự không ngờ lại gặp được Lộ Vân Nhĩ ở đây với tư cách là người thay thế của Lộ Vân Nhĩ, khi xuất hiện trước mặt Lộ Vân Nhĩ, gã cảm thấy mình thật kém cỏi. Lộ Vân Nhĩ là ảnh đế trên đỉnh cao, cũng là ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Bản thân hắn rất trong sạch kể từ khi ra mắt đến nay và chưa hề vướng phải một scandal nào cả.
Lộ Vân Nhĩ có tính cách ôn hòa, lịch sự với người khác. Hắn giống như một người trên cao vậy. Không, phải nói chính xác hơn bản thân hắn là một người tỏa sáng trên đỉnh cao nhân sinh của người khác.
Mà gã chỉ là một người mới vào nghề. Vì trông hơi giống hắn nên gã dính ké được chút danh tiếng, nhận được tài nguyên và tiền bạc nhiều hơn một chút người mới thôi.
Đạo diễn Chu lật kịch bản trong tay ra nói: "Cậu thử diễn một đoạn cảnh Thẩm Diễm và những người khác vừa giết quái vật vừa làm nó bị thương đi."
Lâm Cầm Ý gật đầu, gã chậm rãi thở ra, toàn bộ vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, tìm một chỗ nằm xuống.
Gã che ngực trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Gã vừa cười vừa ho, quay đầu về phía không gian trống không bên cạnh nói: "Nhìn xem, ta đã nói chúng ta có thể."
Nói xong, gã giơ tay lên cao như muốn che khuất đi ánh nắng chói chang trên đầu nói: "Tu luyện là không được có bất kì sợ hãi nào cả!"
Sau khi kết thúc màn trình diễn này, Lâm Cầm Ý đứng dậy và cúi đầu chào đạo diễn và những người khác.
Lộ Hành Chu trong lòng chặc lưỡi hai tiếng nói: [Không hổ là vai chính thụ, nhìn biểu cảm này, thật đáng tiếc. Cuộc đời của Lâm Cầm Ý thật bi thảm. Cha thì lâm vào nợ nần cờ bạc chồng chất. Mẹ thì bệnh tật thường xuyên, cô em gái còn đang đi học, anh ta thật sự muốn sụp đổ đến nơi rồi nhưng vẫn phải cố gắng lắm đấy. ]
[Chính vì cha mắc nợ, mẹ cần tiền chữa bệnh, em gái anh ta thì muốn đi học nên không còn cách nào khác đành phải tiếp nhận Cố Sâm bao nuôi. ]
[Trong nguyên tác, hình như Lộ Vân Nhĩ không quá vừa lòng với vẻ nhát gan rụt rè của Lâm Cầm Ý, hơn nữa tuy Lâm Cầm Ý biểu hiện tất cả đều hoàn hảo nhưng vẫn còn một số trục trặc. Sau đó có người phù hợp hơn nên anh ta đã bị loại. Nhưng Lâm Cầm Ý vẫn được Cố Sâm ráng nhét vào trong rồi theo danh nghĩa đến thăm ban, tạo cơ hội tình cờ gặp được anh hai, đôi lúc cứ lượn lờ trước mặt anh hai, cùng anh hai nói chuyện trên trời dưới đất không biết trời xanh mây trắng gì luôn, bề ngoài giả vờ là một một người nho nhã lễ độ, trên thực tế người này là tên bệnh kiều có ham muốn chiếm hữu kinh khủng. ]
Đạo diễn Chu gật đầu, sau đó cười nói với Lâm Cầm Ý: "Không tồi, đợi thông báo đi."
Lâm Cầm Ý gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Đạo diễn Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: "Tên nhóc này cũng có chút thiên phú không tồi ấy chứ, tuy có hơi trục trặc nhưng có khí phách thiếu niên đó nha."
Lộ Vân Nhĩ ngẩng đầu nghĩ tới lời nói của Lộ Hành Chu. Lâm Cầm Ý quả nhiên là một người tài năng, khi diễn xuất cả người như thay da đổi thịt vậg nhưng khí chất này lại không quá phù hợp với vai diễn.
Lộ Vân Nhĩ gật đầu nói: "Ừ, hình tượng cũng coi như phù hợp."
Đạo diễn Chu ậm ừ một tiếng, cho gọi người tiếp theo. Người tiếp theo là một diễn viên nam trẻ mới nổi, Đạo diễn Chu cho diễn viên này diễn lại cảnh Lâm Cầm Ý diễn vừa rồi một lần nữa, người trước diễn trông thuận buồm xuôi gió, nhưng vì quá mức tuân thủ trình tự mà khiến cho diễn xuất càng như một thiếu niên ngạo mạn, tự đại không xem ai ra gì.
Đạo diễn Chu yên lặng lắc đầu, Lộ Vẫn Nhĩ ngồi kế bên cũng không quá vừa lòng.
Lộ Hành Chu thì ỷ vào việc không có ai chú ý đến mình liền cầm lấy cốc nước tưới lên cái chậu phát tài bên cạnh.
"Cho thêm chút nữa, cho nữa đi. Khát muốn chết cây rồi."
Lộ Hành lại đổ thêm vào thân chậu một chút, cây phát tài vừa lòng rướn những cành lá của mình ra ngoài nhỏ giọng nói thầm: "Thoải mái quá đi, mấy người ở nơi này thật đáng ghét, luôn quên tưới nước cho mình."
Lộ Hành Chu thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng rồi, đất của ông khô hết rồi này."
Cây phát tài dừng hàh động lại với vẻ nửa tin nửa ngờ nói: "Cậu có thể nghe thấy tiếng nói của tôi sao?"
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm gật đầu, thanh âm cây phát tài đều vui vẻ gấp hai ba lần ríu rít nói: "Con người có thể nghe hiểu được tiếng nói của tôi? Cậu chính là Tiểu Hành Chu mà Lão quế già kia nhắc đến đó sao?~"
Lộ Hành Chu trừng mắt nhìn cây phát tài, cây phát tài tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng rằng lão quế tuổi lớn rồi nên hồ đồ chứ, kết quả là thật nha~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!