Sắc mặt của tên cầm đầu Nhậm Thiệu trở nên méo mó nhìn Lộ Hành Chu với vẻ mặt mỉa mai nhìn mình, lòng tự trọng mong manh của hắn trong nháy mắt bị tan vỡ.
Hắn đè nặng cơn tức giận nhìn Lộ Hành Chu cười lạnh nói: "Như thế nào, sau khi liếm mặt lấy lòng người nhà Lộ gia liền cảm thấy mình có chỗ dựa? Mày có tin không, hôm nay tao đem mày lột sạch người Lộ gia đều sẽ không để ý."
Lộ Hành Chu hoạt động một chút khớp xương vô ngữ nhìn người trước mặt, cậu lúc trước tự bảo vệ mình không sai, nhưng cũng cảm thấy người này thật sự tới tới lui lui liền một câu con riêng, còn nhiều lần bị mình tẩn trở về.
Hiện tại đã tiến hóa rồi? Muốn động thủ?
Lộ Hành Chu chậc một tiếng nói: "Ngậm miệng chó của mày lại, tao suy nghĩ tao còn chưa đi tìm mày, thế mà mày đã tự vác mặt đến đây rồi, mày thật sự rất giống chó đấy. Ngửi được mùi liền tìm tới?"
Thanh âm ủy khuất gâu gâu vang lên, Lộ Hành Chu biểu tình có chút xấu hổ, Đức Mục ủy khuất từ phía sau đi tới nhìn Lộ Hành Chu vẻ mặt lên án.
Lộ Hành Chu sờ sờ đầu chó của Đức Mục nói: "Xin lỗi nha Mục Mục, không phải nói nhóc, là lỗi của tôi đã xúc phạm loài chó."
Cậu nhìn người trước mắt nghiêm túc lại lần nữa nói: "Xin lỗi, tao sửa một chút nha, mày thật sự rất giống phân đấy đều ghê tởm như nhau."
Nhậm Thiệu phát hỏa, hắn vốn dĩ là tên tung hoành ngang ngược, hơn nữa không có quan hệ gì với Lộ Hành Chu, khinh thường thân phận con riêng của Lộ Hành Chu, cho dù sau đó được Lộ Hành Chu chăm sóc một trận, nhiều nhất cũng tạm thời ngừng lại, bây giờ Lộ Hành Chu còn mắng hắn, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
Hắn đi lên liền muốn động thủ, nhưng Lộ Hành Chu chỉ đứng nhìn hắn, trong mắt chói lọi khinh thường đến mức Nhậm Thiệu ngứa ngáy, động tác vốn do dự ban đầu trở nên kiên quyết.
Đúng lúc Nhậm Thiệu vừa định bước tới thì bị thứ gì đó không rõ từ phía sau xô ngã, các đàn em ở sau hắn hét lên lên, hơi nóng phả vào cổ khiến hắn giật nảy người. Trọng lượng trên người làm trái tim hắn nhảy dựng lên.
Hắn cứng ngắc quay đầu lại nhìn xung quanh, trước mặt hắn là một con hổ lớn, hàm răng sắc nhọn của nó chỉ cách cổ hắn mười centimet.
Nhậm Thiệu lập tức tê liệt trước sự đe dọa của dã thú làm trái tim hắn suýt nữa ngừng đập, miệng không thể há ra, ngậm lại để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống nhìn Nhậm Thiệu trào phúng nói: "Tiếp tục đi, mày không phải hung mãnh lắm sao? Tới đi, mau động thủ."
Cậu xoa đầu Mập Mạp nói: "Làm tốt lắm, chân không đau sao?"
Khả năng phục hồi của hổ vốn đã tốt, đặc biệt hoang dại, Mập Mạp chân đã không còn đau đớn nữa nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh được.
Lộ Hành Chu vừa huýt sáo gọi là Mục Mục, cậu cho rằng, đối phó mấy tiểu rác rưởi này, Mục Mục liền đủ rồi.
Ai biết Mập Mạp cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Làm cho mấy tên ngu này sợ tới mức run rẩy rồi.
Lộ Hành Chu tsk một tiếng ghét bỏ nói: "Mập Mạp mau tới đây, đừng dẫm lên, dơ lắm. "
[A a a a, người này thế mà đái luôn trong quần rồi, không phải tên Mễ Mễ tự xưng có lá gan lớn lắm sao, còn dám bắt nạt học đường nữa mà. Sao giờ như chim cúc thế này chớ.]
Kỳ thật Lộ Hành Chu từ trước đến nay vốn rất tò mò, cậu chắc chắn không có thù oán gì với bọn họ mới đúng, nhưng bọn họ như mấy con ruồi bọ, không có việc gì làm hay gì ấy cứ xuất hiện ở trước mặt cậu như ruồi vo ve liên tục nhức hết ái đầu.
Mập Mạp ngoan ngoãn từ trên người này đi xuống, biểu diễn toàn bộ ta là con hổ ngoan ngoãn ghé vào sau lưng Lộ Hành Chu, phảng phất con động vật hoang dã vừa mới dọa người kia không phải nó vậy ấy.
Nó ngao ô một tiếng nói: "Hổ chưa dùng lực đâu nha, hổ thấy Chu Chu bị khi dễ nên đến đây xem."
Nó đã lập công rồi, cho nên nó muốn thêm cơm.
Lộ Hành Chu đứng đó sờ đầu hổ Mập Mạp, lẳng lặng nhìn Nhậm Thiệu đang quỳ rạp trên mặt đất nói: "Mày có biết đây là đâu không? Đây là Lộ gia, đây là địa bàn của tao, tao cũng chả có hứng thú gì với mày nhưng mày lại cứ thích xuất hiện trước mặt tao để thể hiện sự tồn tại à, tao cũng nói luôn, mày đang nghi ngờ thân phận của tao đúng không? Vậy thì mày có muốn đi với tao xem xét nghiệm ADN không rồi hãy nói tao là con riêng, chứ không biết tin tức lại ở đây sửa bậy ô nhiễm môi trường ghê, nhưng tao công nhận ai đã cho mày cái lá gan to như vậy để đến gây sự với tao? Lúc trước còn chưa bị ăn đập đã à?"
Mục Mục bước tới, cái mũi nó cứ giật giật, trước mặt Nhậm Thiệu đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích giả chết, đầu óc hưng phấn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt lại nằm im không nhúc nhích, phía sau hắn cũng có vài đàn em cũng đi lại đây từng tên một đều bị một màn này dọa sợ ngồi bệch dưới đất không dám nhúc nhích, từng người đều gắt gao nhìn chằm chằm Mập Mạp phía sau Lộ Hành Chu.
Mục Mục như ngửi được cái gì đó dùng móng vuốt kéo quần Lộ Hành Chu, nó hướng tới Lộ Hành Chu gâu gâu vài tiếng nói: "Chu Chu, người này có mùi không đúng, có mùi rất kỳ lạ!"
Lộ Hành Chu cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt Nhậm Thiệu, dưới mắt có quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vừa rồi rõ ràng bước chân loạn choạng, luộm thuộm, cả người đều đang trong trạng thái hưng phấn.
Cậu chậc một tiếng, trấn an vỗ đầu Mục Mục, cậu đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Nhậm Thiệu nói: "Mày thật to gan, hút khí cười*?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!