Chương 44: Tình yêu của con nít thật khó hiểu

Hai người Dư Vi Vi không phát hiện ra Lộ Hành Chu và những người khác nhưng Lộ Hành Chu đã phát hiện ra những người khác.

Cậu đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền thở dài.

[Chú Lãnh, thật sự không phải cháu cố ý đưa bọn họ đến đây đâu, là bọn họ tự mình đi theo, xem ra việc đội nón xanh này cho chú khó giấu được rồi...]

Cậu ngẩng đầu nhìn Lộ Hữu Sâm cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, còn chỉ chỉ Dư Vi Vi bên kia, muốn cậu chuyên tâm xem phim.

Còn cha cậu lôi kéo anh cả hai người đôi mắt sáng như bóng đèn pha ô tô ấy.

Mẹ cậu còn có những người bạn tốt của mẹ cũng đứng ở chỗ này thò đầu ra thăm dò, ngay cả phía sau cậu đều là những chú bác khác.

Lãnh Nhược Huyền đôi tay nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước toàn bộ lực chú ý đều theo dõi đôi cẩu nam nữ kia.

Dư Vi Vi hốc mắt đỏ lên nắm chặt tay để lên ngực Lãnh Nhược Trần nói: "Anh nói có ý gì, còn không phải do anh..."

Lãnh Nhược Trần nhìn Dư Vi Vi như vậy tâm liền mềm nhũn, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng mình nhìn người mình yêu nằm trong lòng ngực thanh âm nghẹn ngào nói: "Chúng ta không sai, Vi Vi, chỉ có tôi mới là người yêu em, huống chi Hiểu Thiên đều lớn như vậy, em hiện tại nói sai có ích lợi gì?"

Dư Vi Vi nước mắt như trân châu một giọt một giọt rơi xuống thanh âm nhu nhược mang theo khóc nức nở nói: "Nhưng mà... Người tôi yêu là Nhược Huyền, Hiểu Thiên là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu bị Nhược Huyền phát hiện phải làm sao bây giờ?"

[Ngoài ý muốn??? Rõ ràng chính bà biết Lãnh Nhược Trần thích mình, cố ý câu dẫn ông ta, đem người lên giuờng mà...]

???

Lộ Khiếu và Lộ Kỳ Dịch nhìn nhau một cái, bọn họ mỗi người ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền, cũng có người đồng tình nhìn Lãnh Hiểu Thiên.

Lãnh Hiểu Thiên cả người sắc mặt trắng bệch, gã há mồm muốn nói chuyện, Lộ Vân Nhĩ và Lộ Du Tư tay mắt lanh lẹ đem người kéo lại một bên bưng kín miệng.

Những người khác ở đây ánh mắt tán dương nhìn hai anh em này, làm tốt lắm, đừng quấy rầy bọn họ ăn dưa.

Triệu Nguyệt tặc lưỡi một tiếng nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn xem người ta nước mắt rơi luôn rồi kìa, một giọt một giọt, vừa thấy đã biết từng luyện qua."

Lãnh Nhược Trần một phen đem người kéo vào trong lòng ngực trong mắt hiện lên một tia âm lãnh nói: "Chỉ cần anh cả tôi biến mất thì không ai có thể ngăn cản chúng ta một nhà ba người đoàn tụ."

Nói xong, hắn nhìn Dư Vi Vi nói: "Vi Vi, em nhìn tôi xem, tôi cũng không thua kém anh cả, khi ở với tôi, em chính là toàn thế giới của tôi. "

Dư Vi Vi cúi đầu không nói, cái cổ trắng tinh xảo ở ban đêm sáng vô cùng rõ ràng.

Lãnh Nhược Trần thật sâu liếc nhìn, hắn nâng mặt Dư Vi Vi hôn xuống, Dư Vi Vi kêu lên một tiếng, thanh âm yêu kiều động lòng người, Lãnh Nhược Trần ánh mắt thâm thúy, tay cũng bắt đầu hướng xuống phía dưới sờ soạng.

Mọi người xem vô cùng nhập tâm, dưa này cũng quá ngon, hai người cũng đủ lớn mật.

Bọn họ chỉ biết Dư Vi Vi yêu Lãnh Nhược Huyền yêu đến tận xương tủy không nghĩ tới, yêu chính là loại như này.

Yêu ông liền ngủ với em trai ông luôn sao?

Lãnh Nhược Trần cũng là một nhân tài, muốn làm đến cùng với chị dâu luôn rồi?

Nghe lời này của hắn, còn muốn đem người anh này giết chết???

Lãnh Nhược Huyền tức giận cả người hô hấp đều không thuận, đứng dậy tiến lên muốn đi đánh người.

Mọi người còn đang xem náo nhiệt, sao có thể để Lãnh Nhược Huyền đi qua được.

Lộ Khiếu cất bước, trực tiếp đè lại Lãnh Nhược Huyền nhỏ giọng ở bên tai Lãnh Nhược Huyền nói: "Từ từ, việc bắt gian này muốn bắt đều phải chờ đợi."

Lãnh Nhược Huyền vừa định giãy giụa, nghe câu nói này liền bình tĩnh lại, động tĩnh bên kia bị Dư Vi Vi bọn họ nghe thấy được, Lãnh Nhược Trần lạnh mặt nhìn qua nói: "Ai?"

Lộ Hành Chu nhìn tiểu tam hoa đưa mắt ra hiệu đến nhóc, kế hoạch mèo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!