Chu Ngô Đồng khi nhận được cuộc gọi cả người liền ngốc, khi nghe đến tên Lộ Hành Chu, hắn chợt nghĩ, thế thôi, vậy thì không sao.
Dù có chuyện gì đi chăng nữa chỉ cần có Lộ Hành Chu ở đây, dù có kỳ lạ đến đâu cũng là chuyện bình thường.
Con hổ bị dụ xuống núi và bị thương, Lộ Hành Chu cứu được con hổ và đưa con hổ đi chữa trị, nghe thấy mùi thơm mới xuống núi.
Chu Ngô Đồng nghe xong rất bình tĩnh, bình tĩnh cái quỷ á!!
Hắn chỉ biết Lộ Hành Chu quan hệ rất tốt với chó mèo, không nghĩ tới! Tiểu tử này còn có thể chơi với dã thú?
Khi Chu Ngô Đồng cùng đồng đội đến nơi thì Lộ Hành Chu và con hổ lớn đã biến mất. Đạo diễn Chu đang ngồi xổm trên chỗ bị thương của con hổ lớn, lấy tay che đầu với vẻ mặt chết chóc.
Khi thấy Chu Ngô Đồng tới, ông đứng dậy kể lại sự việc như nhìn thấy vị cứu tinh.
Hiện tại ông quả thực đã tạm dừng quay phim, nhưng mỗi ngày nghỉ ngơi, ông như muốn đốt tiền đến nơi rồi!!
Còn Lộ Hành Chu, cậu và anh hai vừa trở về nhà, quản gia và bảo vệ đặt con hổ lớn ở sân sau đã giăng lưới bảo vệ, nhìn là biết ngay một nơi dành riêng cho con hổ lớn.
Lộ Hành Chu im lặng giơ ngón tay cái lên với quản gia. Quản gia hơi ưỡn ngực, tỏ ra bình tĩnh khi nhận được cuộc gọi từ tiểu thiếu gia, ông liền đi chuẩn bị. Sau ngày, tiểu thiếu gia nhận lại nhau, những chuyện xảy ra trong nhà không có gì đáng ngạc nhiên.
Lộ Khiếu bước ra khỏi nhà trong bộ đồ ngủ với vẻ mặt kiêu hãnh. Khi nhìn thấy một con hổ béo hoang dã xuất hiện trong sân nhà họ, ông há hốc mồm.
Ông mới làm hòa với vợ rồi cuối cùng cũng được lên giường thôi, sao giờ không cho ông thể hiện chút ít đi chứ?
Này không, Khanh Khanh của ông còn đang ngủ, ông nghe được quản gia báo cáo liền đi xuống xem xét.
Lộ Khiếu nhìn con hổ to mập, quay đầu nhìn quản gia, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Đây là con vật nhỏ mà ông nói tiểu thiếu gia mang về sao???"
Ông nhìn con hổ to béo từ trên xuống dưới và nghĩ... Ngay cả trong thế giới hổ, con này cũng không thể gọi là nhỏ được phải không?
Mập Mạp sở dĩ có thể bị gọi là Mập Mạp, vì nó rất béo so với những con hổ khác.
Lộ Khiếu há mồm nói: "Sao lại... một tấn hổ nhỏ như vậy?"
Quản gia bình tĩnh nhìn tiểu thiếu gia Chu Chu của bọn họ, Lộ Hành Chu vẻ mặt không tán đồng nhìn cha nói: "Mập Mạp còn nhỏ, không thể nghe được"
Mập Mạp ủy khuất ngao ô một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Lộ Khiếu trầm mặc một lát nhìn con hổ to béo nói: "Vậy Chu Chu, con định làm gì với con... con hổ nhỏ này?"
Lộ Hành Chu nói: "Đợi lát nữa con sẽ kiểm tra cho nó một lát. Nó bị thương đã trăm ngày rồi, chúng ta hãy chăm sóc nó trước đã."
Cậu nhìn về phía quản gia hỏi: "Chú Quản gia, thủ tục đều xong chưa ạ?"
Quản gia bình tĩnh gật đầu nói: "Mọi việc đã chuẩn bị xong. Con vật nhỏ đáng yêu này có thể tạm thời nuôi ở Lộ gia."
Nói xong ông lại nghĩ tới chuyện khác nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Tiểu thiếu gia, đồ ăn của tiểu Mập Mạp..."
Lộ Hành Chu nhớ lại kinh nghiệm làm vườn thú của mình nói: "Sau này tôi sẽ lập danh sách cho chú, sau đó chỉ cho Mập Mạp ăn theo danh sách thôi".
Mập Mạp mắt trông mong nhìn Lộ Hành Chu, nó hiểu Lộ Hành Chu đang nói chuyện lương thực tương lai của mình.
Lộ Khiếu vuốt cằm nhìn con màu cam như bình gas ấy. Hổ nha, Ông nhớ tới tiểu tử lão Bạch kia mỗi ngày đều nuôi một con sói, khoe khoang trước mặt ông, bây giờ trong nhà có hổ, ông cũng không thể khoe khoang được.
Lộ Hành Chu quay đầu nghi hoặc nhìn cha hỏi: "Cha, sao giờ này cha còn ở nhà? Anh cả đã sớm đi làm rồi."
Cha Lộ trầm mặc một lát sâu kín thở dài nói: "Cha già rồi, muốn nghỉ ngơi thì con trai lại giục đi làm. Cuộc sống thật khó khăn..."
Lộ Hành Chu vẻ mặt hắc tuyến, cậu khi nào thúc giục cha đi làm, cậu mới hỏi có một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!