Lộ Hành Chu chặc lưỡi, đây là dây thép. Trên cơ bản những người giở trò chỉ cần đóng phim đều động dây thép, thật là...
Chu Chu vô ngữ. gpj
Cậu không hề di chuyển đối với người như Lâm Cầm Ý, hầu hết những mô tả đều là những mặt cảm, tự ti, thiện lương cái gì đó, không có bất luận mặt tối gì cả.
Lộ Hành Chu không nghĩ như vậy, chỉ cần là một con người, tính cách sẽ có mặt tối, không thể bảo đảm hắn ta sẽ luôn như vậy.
Bởi vì hắn ta là nhân vật chính trong sách nên được miêu tả toàn bộ đều tốt. Tuy nhiên, bây giờ một người sống kinh nghiệm đầy mình, rất khó để nói liệu hắn ta có làm ra chuyện khác nữa hay không.
Về phần cậu có nên nghe lén tiếp không? Lộ Hành Chu cảm thấy hợp lý, tự tin mình đang nghe lén. Có thể xảy ra chuyện gì sao?
Tuy cậu không biết thanh âm đối phương bên kia điện thoại là ai, nhưng cậu có thể lừa gạt người khác, chẳng đợi Lâm Cầm Ý rời đi cậu dựa vào đại thụ lân la làm quen không phải được rồi sao?
Không biết bên kia nói gì, Lâm Cầm Ý rũ mắt xuống nói: "Được, tôi sẽ làm, tôi sẽ chú ý đúng mực."
Nói xong hắn ta cúp điện thoại, trong mắt cảm xúc mơ hồ không rõ.
Sau khi rời đi, Lộ Hành Chu đợi hai phút rồi bước ra ngoài, cậu chạm vào cây đại thụ bắt đầu cùng cái cây này giao tiếp, cái cây này chưa già lắm, ý thức của nó rất mơ hồ và chỉ có thể truyền đạt một chút ít.
Ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân.
Nghe thấy cái này, Lộ Hành Chu cau mày, ý này là muốn động tay vào dây cáp của anh hai, sau đó chờ Cố Sâm đến cứu mỹ nhân?
Cậu chặc lưỡi một tiếng, lỗ tai giật giật, trong tai vang lên một thanh âm rên rỉ có chút mơ hồ, nhưng cậu nghe được đây là tiếng của dã thú.
Lộ Hành cúi đầu, bắt người bắt tang, không bằng cho Lâm Cầm Ý một ít thời gian, xem hắn ta có ra tay hay không.
Nghĩ nghĩ, cậu huýt sáo, một con chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay tới, nó nhảy lên tay Lộ Hành Chu, nghiêng đầu kêu một tiếng: "Cậu, cậu gọi tôi sao??"
Chú chim sẻ nhỏ rất thích mùi thơm cỏ cây trên người của Lộ Hành Chu, cảm thấy rất gần gũi nên khi cậu gọi chú chim sẻ liền đến.
Lộ Hành Chu gật đầu lấy hạt kê trong túi ra rắc vào lòng bàn tay nói; "Có thể giúp tôi trông nom một người được không?"
Con chim sẻ nhỏ cúi đầu mổ hạt kê, ăn từng miếng một trong lòng bàn tay Lộ Hành Chu.
Mỏ chim chạm vào tay cậu không đau nhưng lại hơi ngứa.
Chim sẻ nhỏ ăn kê xong, gật đầu kêu pi pi ríu rít nói: "Tiểu thất nhận lấy thù lao rồi, có thể là người vừa rồi rời đi không?"
Lộ Hành ừ một tiếng đưa tay sờ đầu con chim sẻ nhỏ nói: "Đúng vậy, chính là anh ta."
Con chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay đi, hướng tới chỗ Lâm Cầm Ý rời đi, Lộ Hành cũng chạy về hướng tiếng kêu rên kia.
Giọng nói đó hẳn là con hổ mà anh trai cậu nhắc đến, nhưng cậu không biết nó có phải đang tự tổn thương mình không nữa.
Lúc Lộ Hành Chu chạy tới, giọng hổ đã hơi yếu ớt, cậu cau mày nhìn con hổ đang chảy máu nằm đó, hai chân bị mắc bẫy.
Con hổ cũng nghe thấy động tĩnh của Lộ Hành Chu, ánh mắt cảnh giác nhìn Lộ Hành Chu, tuy móng vuốt bị thương nhưng nó không phải là người ăn chay.
Nhìn thấy con hổ cảnh giác và ánh mắt lạnh băng, Lộ Hành Chu vội vàng dừng lại an ủi: "Tôi tới giúp nhóc."
Vừa mới cảnh giác con hổ lớn ngốc luôn rồi, tới giúp?
Con hổ lớn nhìn về phía sau Lộ Hành Chu, sau khi xác nhận Lộ Hành Chu là con người cảm xúc bình tĩnh một ít. Khi Lộ Hành Chu đến gần, nó chớp đôi mắt hổ to lớn của mình, con người này trên người có mùi thật thơm.
Nó di chuyển chiếc mũi to của mình và ngửi thấy mùi thực vật...
Lộ Hành Chu ngồi xổm bên cạnh hổ, nhìn cái bẫy thú trên chân hổ, liếc sang một bên, nhặt một cành cây dày ở bên cạnh nhét vào cái bẫy thú càng rộng. Lộ Hành Chu giữ chặt ở giữa cơ chế và cái bẫy từ từ bung ra, cậu dùng hết sức lực mở nó ra và giải cứu thành công móng vuốt của con hổ lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!