Chương 32: Cốt truyện anh hai bắt đầu rồi

Ngày hôm qua vừa về đến nhà, Lộ Vân Nhĩ đã rất tò mò nội dung kịch bản như nào rồi, Tư Đan nói thẳng kịch bản này rất tuyệt và hay hơn những phim ma khác nó có cảm giác rất tuyệt vời không nói nên lời.

Lúc đó nghe thấy, biểu tình của Lộ Vân Nhĩ rất kỳ quái, khi nào mà Tư Đan nói cốt truyện có khí thế mạnh mẽ?

Buổi chiều chưa kịp xem kịch bản, liền đi theo Lộ Hành Chu đến cục cảnh sát làm khách, đem một nhà ba người ghê tởm kia tiễn đến cục cảnh sát. Về đến nhà, trời đã tối luôn rồi, Tiểu Lục khuyên hắn chờ ban ngày rồi hãy xem.

Về vấn đề này, hắn từ trước đến nay rất có sức thuyết phục, tuy rất tò mò muốn hành động nhưng hắn vẫn không dám xem, khẽ cắn môi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã bị lòng hiếu kỳ đánh thức. Sau khi thu dọn xong, hắn cầm kịch bản đi đến chỗ mà em trai hay ngồi dưới cây hoa quế.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng có thể phá tan mọi tà ác nên hắn đã mở kịch bản khi đã sẵn sàng...

Kịch bản rất tuyệt, chuyện xưa không tồi, thật sự có ma...

Nhưng hắn sợ ma mà!!!

Đang lúc hắn đang đắm chìm trong kịch bản đầy sự sợ hãi, một con mèo con tò mò đi tới, Lộ Vân Nhĩ cảm giác một bộ lông xù xù bên người mình, hắn dùng tay sờ thử trực tiếp kêu lên tiếng!

Chờ hắn nhìn mèo con bên cạnh với ánh mắt đang khinh thường nhìn mình, hắn đụng đến cứu tinh rồi liền ôm lấy mèo con, không được, mèo con không thể đi, hắn thừa nhận bây giờ mình rất sợ ma nha.

Hắn không thể ngồi đây một mình, hắn không dám nhúc nhích, hắn sợ Sở mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lộ Vân Nhĩ hối hận, hắn phi thường hối hận, hắn lúc trước tại sao lại mạnh miệng làm gì!!

Sợ vẫn là sợ, muốn hắn diễn cái này, hắn thật sự không có lá gan lớn đâu mà

Lộ Vân Nhĩ ôm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa, mèo con oa ô quái kêu lên, Lộ Kỳ Dịch đen mặt đứng trên ban công, xoa lông mày. Trong nhà chỉ có phòng anh và Lộ Hành Chu có thể trực tiếp từ ban công đi xuyên qua hậu viện, cho nên, nạn nhân duy nhất là hai người họ.

Khi nhìn thấy Lộ Kỳ Dịch, Lộ Vân Nhĩ tựa như thấy được cứu tinh, hắn trước nay không cảm thấy Lộ Kỳ Dịch cho hắn cảm giác an toàn như vậy.

[A... Anh hai thật sự rất sợ, nếu không thì tìm người khác diễn nam chính đi... Rốt cuộc... Anh hai đặc biệt sợ rất rất sợ ma. ]

Lộ Vân Nhĩ ánh mắt dại ra chớp mắt một cái, hắn giống như con rối gỗ chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng của Lộ Hành Chu.

Thôi xong rồi, hình tượng vĩ đãi của hắn thế là xong rồi!!!

[Ah, nhưng bây giờ chưa tìm đuợc nam chính nào phù hợp cả, anh Thanh Tuyền còn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng. Những diễn viên khác... diễn xuất không được tốt bằng anh hai của mình...]

Lộ Kỳ Dịch cũng nghe thấy tiếng nhìn về phía phòng Lộ Hành Chu, người thanh niên tóc bù xù nói: "Chu Chu cũng tỉnh?"

Lộ Hành Chu gật đầu nhìn Lộ Kỳ Dịch cười nói: "Vâng ạ, bị anh hai đánh thức, anh ấy thật sự rất sợ nha, nếu muốn thì em cũng không cho anh ấy quay đâu."

Lộ Vân Nhĩ đã đi đến dưới lầu, hắn đang định nói. Anh không sợ, chỉ bị hù một chút thôi, anh có thể đảm nhận, cho nên không cần đổi người đâu. Lộ Kỳ Dịch lên tiếng, thanh âm giống ác ma nhỏ vang lên: "Thằng hai rất sợ, chậc chậc chậc, thằng hai không phải được xưng lá gan lớn nhất sao? Vì chuyện này thôi mà đã không chịu đuợc rồi. Thôi bỏ anh em qua một bên đi, anh cả tìm cho em người diễn khác."

Lộ Vân Nhĩ không vui ngẩng đầu nói: "Không phải, anh cả em nói mấy câu đó đừng có tin, em phải biết, anh làm gì có thể nhát gan đuợc? Sao có thể, anh lá gan rất lớn được chứ? Hơn nữa, anh không thấy sợ, chỉ cảm thấy kịch bản này quá tuyệt nên kinh ngạc kêu lên mà thôi."

Lộ Kỳ Dịch cười như không cười nhìn em trai mạnh miệng nói: "Đúng không? Vậy em tốt nhất là như vậy."

Anh xoay người đi xuống lầu. Cha mẹ anh đã ngồi ở trên bàn cơm rồi nhìn Lộ Hành Chu xuống, Tống Khanh chạy nhanh đem người ấn trên ghế nói; "Mẹ làm đồ ăn cho con rồi nè, Chu Chu mau nếm thử coi có hợp khẩu vị không?"

Lộ Hành Chu xoa mắt, sáng sớm Tống Khanh liền làm bánh bao, bánh bao ấp tuy có chút lớn nhưng hương vị thật sự không tồi, Lộ Hành Chu vừa ăn vừa gật đầu, bên cạnh Lộ Khiếu đem sữa đậu nành đưa đến cho cậu, hai người liền ngồi đó xem Lộ Hành Chu ăn sáng.

Một màn này làm Lộ Kỳ Dịch muốn cười, anh bưng cà phê lên uống một ngụm nói: "Ba mẹ, thân phận của Chu Chu cũng nên nói cho ông và mấy em ba, em tư, em năm đi ạ"

Tống Khanh đầu cũng không nâng nói: "Ngày hôm qua, mẹ đã cùng bọn họ gọi điện rồi, thằng ba đang huấn luyện, thằng tư và thầy của nó đi Mỹ, thằng năm tham gia hoạt động nên không liên hệ đuợc."

Lộ Kỳ Dịch nhướng mày, không liên hệ đuợc? Anh hừ cười một tiếng nói: "Xem ra thằng năm ngứa da rồi."

Đang ăn cơm, Lộ Hành Chu ngẩng đầu, anh tư hình như học y, anh năm học cùng một trường với cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!