Chương 30: Chuyện quá khứ của ba Lộ

Đôi mắt Tống Khanh lóe lên, bà nhìn Lộ Khiếu, bà thực sự tò mò không biết Lộ Khiếu oán hận đến mức nào, điều gì khiến ông cho rằng ngay từ đầu ông và Giang Minh Nguyệt thật sự đã làm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn gọi Lộ Hành Chu xuống, bà ngẩng đầu lên lầu gọi một tiếng: "Chu Chu, xuống đây."

Lộ Hành Chu từ trên cao thò đầu ra, vừa mới ngồi ở hành lang lặng lẽ nhìn xuống, chủ yếu xem náo nhiệt.

Bây giờ mẹ gọi, đương nhiên xuất hiện, trong mắt Tống Khanh hiện lên một tia ôn nhu, bên cạnh Thẩm Niên Hiểu cảm giác được, sâu sắc cảm thấy hoàn cảnh của Lộ Hành Chu có vẻ khác với cha mẹ cậu ta nói.

Lộ Hành Chu vừa xuất hiện, cậu ta nhận thấy, ngoại trừ Lộ Khiếu, vẻ mặt của những người đối diện cậu ta vô thức dịu lại khi đối mặt với Lộ Hành Chu.

Trong mắt cậu ta hiện lên một tia ghen ghét, dựa vào cái gì. Tại sao bây giờ cậu ta vẫn có thể sống tốt khi mang danh đứa con riêng?

Lộ Khiếu cũng linh cảm thấy có gì đó không đúng nhìn Tống Khánh kinh ngạc hỏi: "Em gọi nó là gì? Khanh Khanh"

Tống Khanh trợn mắt nhìn Lộ Khiếu: "Chu Chu."

Bà vẫy tay với Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu mau tới đây."

Lộ Hành Chu gật đầu, từ trên lầu đi xuống, Tống Khanh đẩy Lộ Khiếu sang một bên, bà nắm tay Lộ Hành Chu kéo cậu ngồi cạnh mình.

Lộ Khiếu vẻ mặt đầy nghi hoặc, trên đầu có dấu chấm hỏi to đùng, gần như hét lên chuyện gì xảy ra khi không mình ở đây vậy.

Lộ Hành Chu ngồi ở bên cạnh Tống Khanh nhìn Thẩm Niên Hiểu ngồi đối diện, cẩn thận đánh giá Thẩm Niên Hiểu, Thẩm Niên Hiểu cảm thấy sợ liền cúi đầu.

Lộ Khiếu không rõ, trong nhà có sự thay đổi??? Lộ Hành Chu thế nào cùng Khanh Khanh quan hệ tốt như vậy?

Đối với Lộ Hành Chu, ông rất mâu thuẫn là con ruột của mình, cũng đủ đáng thương, nhưng lại là vết nhơ trong cuộc đời ông, cho nên ông luôn có thái độ mù quáng đối với Lộ Hành Chu.

Tống Khanh cũng vậy, sao bây giờ lại thay đổi?

[Ồ, nhìn bộ dáng, diện mạo này, quả thực là Thẩm Đình Bách thứ hai, cha mình mắt mù thật à. Sao nhìn không ra được chứ? ]

Lộ Khiếu giật mình nhìn Lộ Hành Chu, xác định Lộ Hành Chu không có mở miệng, ông nhíu mày, chẳng lẽ là tiếng lòng của Lộ Hành Chu???

Ông cẩn thận nhìn Thẩm Niên Hiểu, càng xem càng thấy quen thuộc, nhìn kỹ mới phát hiện, cậu ta mặt mày chi gian đúng thật có bóng dáng của Thẩm Đình Bách.

Sắc mặt ông đột nhiên thay đổi, không phải nên Lộ Hành Chu rốt cuộc biết cái gì??

Tống Khanh giương mắt nhìn Thẩm Niên Hiểu nói: "Tiểu Niên đúng không, tôi cảm thấy con có chút giống Đình Bách?"

Thẩm Niên Hiểu trong lòng giật mình, cậu ta  lập tức rũ mắt nói: "Con cũng không biết."

[Chậc chậc chậc, nhìn vẻ mặt ủ rũ này, động tác này, ngay cả góc độ cúi đầu cũng đã được tính toán rồi... A a a, thảo nào mình không thấy trong sách có miêu tả.]

Tống Khanh nhíu mày, ông ngoại Tống hừ lạnh một tiếng nói: "Cháu nhìn cháu xem bộ dáng không phóng khoáng, con trai nên hung hăng hơn một chút, động tác nhỏ đó để làm gì?"

Lộ Hành Chu trợn tròn mắt, cậu kinh ngạc nhìn ông ngoại Tống, ông ngoại Tống đắc ý chớp mắt với Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu ngoan ngoãn cười với ông ngoại Tống, đôi mắt cong cong trông đặc biệt đáng yêu.

Trong lòng cậu ấm áp, biết ông ngoại Tống đang trút giận cho mình, Thẩm Niên Hiểu biểu tình không đẹp lắm, cậu ta đáng thương ngẩng đầu nói: "Cháu... Cháu lúc trước bị người ta bắt nạt, cho nên lá gan rất nhỏ, thân thể cũng không tốt lắm..."

Trong đầu Lộ Khiếu còn đang hỗn loạn, ông vô thức muốn nói điều gì đó để bảo vệ Thẩm Niên Hiểu, nhưng chưa kịp nói thì đã nghe thấy thanh âm quen thuộc đó.

[Yo yo yo, nói ra thì thật đáng thương. Đúng là sức khỏe của cậu ta không tốt, nhưng cũng không nhất thiết phải rõ ràng là ai bắt nạt ai]

[Kẻ bắt nạt học đường ở đây đang làm gì vậy? Rõ ràng là cậu ta đã dẫn dắt người khác đi bắt nạt bạn học thì có.]

Lộ Khiếu chau mày nhìn Lộ Hành Chu nói: "Im lặng!"

Lộ Hành Chu sửng sốt, cậu có chút ủy khuất nói: "Con cũng không nói chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!