Vì không mở cửa cho công chúng chỉ nằm trong trang viên nên trung tâm động vật đi lạc này không có quầy lễ tân sau khi mở cửa, có một khu vực nghỉ ngơi đầy nắng, trong đó có nhiều chuồng mèo, chuồng chó và nhiều thứ khác. Nơi cho chim nghỉ ngơi. Khu mô phỏng, Lộ Hành Chu nhìn vào bên trong, bên trong có một khoảng trống.
Quản gia từ phía sau giải thích nói: "Nơi này dành riêng cho các loại động vật khác. Đại thiếu gia nói, nếu sau này tiểu thiếu gia gặp phải loại động vật hoang dã khác, chúng ta sẽ lấp đầy nơi này theo sở thích và thói quen sinh hoạt của nó mà bổ sung sau."
Lộ Hành Chu gật đầu, rồi tiếp tục đi vào trong, khu vực ở giữa là khu thú y, bao gồm vệ sinh, khử trùng, cắt tỉa và kiểm tra.
Tới nơi này, quản gia nói: "
"Đại thiếu gia nói sẽ tuyển một bác sĩ thú y chuyên ngành ở đây để đảm bảo sẽ trực ca. Còn việc vệ sinh, khử trùng và cắt tỉa lông thì tiểu thiếu gia không cần làm. Bên trong có một cái máy làm sạch hoàn toàn tự động, sẽ có nhân viên chuyên trách cắt."
Lộ Hành Chu gật đầu nhưng lại nhìn quản gia nói: "Phần cắt tỉa này... Tạm thời đừng động, bọn chúng đều là thú hoang, nếu muốn có nhà thì tốt nhất nên giúp cắt tỉa lông cho chúng."
Quản gia gật đầu ghi chép vào iPad, sau đó ngẩng đầu nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Tiểu thiếu gia không nhận nuôi toàn bộ bọn nó sao?"
Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Không, tôi càng hy vọng bọn nó có thể tìm được duyên phận thuộc về mình."
Theo cậu thấy, những con vật đó cũng giống như những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Cậu giống như viện trưởng trại trẻ. Cậu yêu thương từng đứa một, nhưng điều chúng cần hơn cả là có một mái ấm nhỏ.
Cậu có khả năng nhận nuôi tất cả, dạy bọn nó, nhưng nếu có quá nhiều, tình yêu sẽ trở nên bất bình đẳng.
Quản gia gật đầu, ghi lại một cách trung thực suy nghĩ của Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu nhìn tổng thể hiệu thuốc chứa đầy thuốc thú y.
Phía trước là khu cho ăn nửa kín, cuối cùng là khu nghỉ ngơi ngoài trời để thú cưng có thể tắm nắng.
Sự chuẩn bị ở đây rất đầy đủ, cũng sẽ không hạn chế các con vật tự do, Lộ Hành Chu thật sự rất thích nơi này.
Cậu nhìn quản gia nói: "Tôi không có gì để nói thêm, ở đây thực sự rất tuyệt."
Quản gia gật đầu, ông thu hồi iPad nói: "Được rồi, tiểu thiếu gia, bây giờ tôi sẽ sắp xếp dây chuyền sản xuất, buổi chiều đồ sẽ được giao đến."
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm gật đầu, quản gia rời khỏi trung tâm động vật, Lộ Hành Chu ngồi dưới gốc cây nguyệt quế lớn, ngẩng đầu nhìn cây nguyệt quế lớn: "Thụ gia gia, ông có thể thông tri nhóm mèo không?"
Những con vật đi lạc duy nhất mà cậu biết bây giờ chỉ có nhóm mèo trung thành Tiểu Bò Sữa thôi, Cảnh Trường đã hòa nhập thành công vào sở và trở thành linh vật của Cục công an thành phố Đế Đô, mà nhóm quạ trước nay đều không cảm thấy mình là động vật lưu lạc, bọn họ là vua của bầu trời, những con quạ thích bắt nạt con vật khác, không ai khác có thể bắt nạt họ.
Mà chó chính nghĩa giúp cậu chỉ nghe qua miệng Tiểu Bò Sữa và quạ, cậu thật ra muốn gặp, chẳng qua còn phải chờ.
Thanh âm thụ gia gia vang lên: "Không được, ngôn ngữ của chúng tôi không giống động vật."
Lộ Hành Chu có chút tiếc nuối, nhưng cũng bình thường, thực vật và động vật không có hệ ngôn ngữ giống nhau, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, cậu có thể nghe được.
Sau khi bật máy tưới nước tặng cho thụ gia gia một đợt nuớc mát, Lộ Hành Chu quyết định quay lại phòng, nằm đọc kịch bản.
Phim ma chuẩn bị lên sàn.
Vào phòng, Lộ Vân Nhĩ vẻ mặt cá mặn nằm liệt trên sô pha, nhìn thấy Lộ Hành Chu đi vào, hắn đưa tay vẫy vẫy như một con cá chuyến thế nói: "Thế nào, xem xong rồi?"
Lộ Hành Chu cao hứng gật đầu ngồi xuống bên cạnh Lộ Vân Nhĩ nói: "Thật tốt, đồ vật bên trong đều chuẩn bị rất tốt, anh cả thật tuyệt."
Lộ Vân Nhĩ khịt mũi mấp máy một chút đem đầu mình nhét vào trên đùi Lộ Hành Chu nhắm mắt bình tĩnh nói: "Ừ, ừ, ừ, anh hai không lợi hại, em biết giá trị con người của anh đáng giá bao nhiêu không, đồ em trai thúi?"
Lộ Hành Chu cảm thấy trên đùi nặng trĩu nhìn anh hai chơi xấu trầm mặc lấy ra điện thoại răng rắc chụp một tấm.
Lộ Vân Nhĩ giật mình mở bừng mắt nhìn Lộ Hành Chu nói: "Em đang làm gì vậy?"
Lộ Hành Chu im lặng chỉnh sửa bức ảnh: "Không phải em đang muốn cảm nhận giá trị của anh sao? Đây là góc nhìn của bạn gái trong truyền thuyết, cũng không biết bức ảnh này có thể đổi bao nhiêu tiền."
Lộ Vân Nhĩ tặc lưỡi một tiếng, đột nhiên chửi thề: "Em có biết vừa rồi anh đã trải qua chuyện gì không? Anh Đan thiếu chút nữa đem anh dìm chết rồi không, nhưng anh luôn có cảm giác như anh ấy đột nhiên vui lên?"
Lộ Hành Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ với vẻ thương hại. Anh trai thật đáng thương còn không biết chính mình trải qua cái gì đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!