Chương 2: Tiếng lòng/Ăn dưa của anh cả

Lộ Vân Nhĩ thành công kéo được anh cả của mình lại, cũng thành công ăn được một quả dưa lớn trong hôm nay~

Anh cả của hắn, từ khi anh có ký ức đến nay thì đã bắt đầu trầm ổn và đáng tin cậy của gia đình, anh cả hắn không thể tin nổi còn có chuyện ăn cứt nữa chứ , tuy đó chỉ là cứt dê...

Hắn thật sự rất tò mò, hơn nữa, thanh âm kia... Thụ gia gia, ồ, em trai này của hắn như xuất hiện một ít biến hóa khó có thể tin được...

Hơn nữa hắn phát hiện, hắn chỉ có thể nghe được tiếng lòng của em trai này mà thôi. Tiếng lòng này cũng không tính là liền mạch, nó cứ ngắt giữa chừng không à.

Anh cả Lộ lạnh mặt, trong đầu cũng đang tính toán tình huống đang xảy ra, anh không đi lên. Trừ khi bị thằng hai kéo lại, cũng chính là lúc định đi lên ấy thì trong nháy mắt cả người anh đều tê dại, thân thể tê rần không thể cử động được.

Hai người đều đang tự hỏi. Lúc này, Lộ Hành Chu cũng từ trên lầu đi xuống, trong lòng còn rất thỏa mãn khi ăn được dưa của anh cả mình.

[Oa, không nghĩ tới, khi còn nhỏ anh cả như vậy... Thật sư rất ngây thơ, do bản thân thích ăn kẹo mà còn đang đau răng. Nếu không lượng kẹo có thể ăn không khống chế được. Cho nên, anh ấy cảm thấy không cam lòng nên đã đánh chú ý đến những nguyên liệu và vô tình nhìn thấy được con dê đang đi nặn. Màu của tiểu viên cầu đó lại là màu đen mới chết dở chứ, chắc do đó mà anh ấy liền liên tưởng đến những viên chocolate cũng có màu như vậy.

Anh ấy lại nghĩ tới cà phê phân mèo, đương nhiên cho rằng đã có cà phê phân mèo thì chocolate cứt dê cũng không khác mấy. Ngay lập tức muốn cha nuôi một con dê làm thú cưng, cha tuy rằng không biết anh ấy từ lúc nào mà đã thích dê rồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều liền vung tay mua luôn để thỏa mãn yêu cầu của anh ấy. Sau đó khi con dê đuợc đưa về nhà. Ngày hôm sau, anh cả liền thành công lấy được chocolate cứt dê...]

Lộ Vân Nhĩ thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, nhưng có mặt chủ nhân của chính câu chuyện ở đây cùng ăn dưa, nên hắn chỉ có thể cúi đầu mà nhịn xuống, khuôn mặt tuấn tú thiếu chút nữa vặn vẹo vì nghẹn cười.

Hắn thật sự không nghĩ tới anh cả thế mà có một mặt thú vị như này, hắn nhìn vào chỗ anh cả đang ngồi, xung quanh tỏa ra áp suất thấp đến cực điểm, lại nhìn vẻ mặt vô tội chuẩn bị ăn sáng của Lộ Hành Chu.

Tuyệt cú mèo, mọi chuyện giờ trở nên thú vị rồi đây.

Lộ Kỳ Dịch cũng không nghĩ tới chuyện đáng xấu hổ nhất của bản thân thế mà bị vạch trần vào chính buổi sáng hôm nay. Lúc ấy chuyện này bị cha mẹ biết được, bọn họ cười anh suốt hai tháng trời. Sau đó, anh dưới cơn tức giận, bắt đầu quyết tâm tự nỗ lực học tập, về sau lại dưỡng thành có chuyện gì thì đều phải tìm hiểu rõ ràng trước rồi mới đi nếm thử nên từ đó đã tạo ra được tính tình trầm ổn.

Lộ Kỳ Dịch liếc Lộ Hành Chu một cái thật sâu nhìn cậu an tĩnh ngồi ở chỗ kia rũ mắt ăn cơm, trừ việc nói về chuyện quá khứ của anh, bọn họ không nghe được bất kì thanh âm nào từ Lộ Hành Chu.

Lộ Vân Nhĩ cầm lấy di động gửi một tin nhắn cho Lộ Kỳ Dịch, bọn họ cùng Lộ Hành Chu thật sự không thân, Lộ Hành Chu vẫn luôn sinh hoạt ở nhà của ông nội, bởi vì thân phận của bản thân. Trước nay đều rất an tĩnh không tiếng động nên làm cho người ta cảm giác cậu không có cảm giác tồn tại.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể nhịn cậu. Thân phận của cậu không quá sáng rọi, tuy nói cũng không phải là lỗi của cậu nhưng cậu sinh ra đó chính là một cái tội.

Lộ Hành Chu là cha của bọn họ cùng người khác sinh ra, dựa theo người mẹ kia của Lộ Hành Chu là Giang Minh Nguyệt. Do uống quá chén, mà không biết tại sao lại xảy ra chuyện như này. Vào cùng một phòng, đến khi tỉnh lại liền phát hiện cô ta và Lộ Khiếu ở trên một cái giường.

Sau đó cô ta liền sợ hãi mà chạy đi, ai mà biết bộ mặt khác của cô ta chứ. Khi phát hiện mình mang thai, đứa bé kia chính là Lộ Hành Chu.

Chuyện này lúc đó ở Lộ gia đều nháo loạn một phen, chuyện này nói như nào cũng đều không thích hợp, tội Giang Minh Nguyệt? Dựa theo cách nói của Giang Minh Nguyệt, cô ta cũng là người bị hại, tội Lộ Khiếu? Lộ Khiếu một chút tình hình cũng không biết, cùng ngày ông tỉnh lại thì cái gì đều không có nhớ.

Hơn nữa lúc ấy em trai của bọn họ còn biến mất, nhà bọn họ mất Tiểu Lục...

Cho nên khi Lộ Hành Chu được đưa đến đây, Lộ Khiếu bọn họ đều không muốn tiếp nhận cậu, nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ vô tội, cũng không ai nguyện ý quản cậu.

Ngay lúc đó, Lộ Hành Chu được đặt ở trên sô pha, mẹ cậu đưa cậu đến đây liền xoay người rời đi, nghe nói là trực tiếp xuất ngoại.

Mà Tống Khanh thì trực tiếp đưa ra đơn ly hôn.

Lộ Khiếu đương nhiên không đồng ý, ông cùng Tống Khanh là chân ái, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, từ một đứa trẻ cho đến trưởng thành, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, ông vô pháp tiếp nhận.

Cuối cùng, Lộ Khiếu nói một câu làm Tống Khanh bình tĩnh lại. Ông nói, trước tiên tìm được Tiểu Lục, trừ khi tìm được Tiểu Lục. Đến lúc đó, Tiểu Lục mà phát hiện, bản thân đã trở thành một đứa trẻ trong gia đình đơn thân, sẽ cảm thấy khổ sở biết bao.

Nhưng Tống Khanh nhìn đứa bé ngồi trên sô pha vẫn không nhịn được, xoay người thu dọn đồ đạc trở về Tống gia, mà Lộ Khiếu cũng đuổi theo qua đó. Lộ Kỳ Dịch cùng mấy đứa em khác đều có người chiếu cố, còn Lộ Hành Chu, bởi vì là sinh ra bởi vụ việc kia nên cũng chả có ai quan tâm hay quản gì cả liền bị đặt ở trên sô pha.

Nếu vào ban đêm không phải ông nội Lộ tới thì, Lộ Hành Chu khả năng cũng biến mất.

Nhưng đối với cháu trai này, tâm tình của ông nội Lộ cũng rất phức tạp, rốt cuộc... Con trai thì gia đình tan vỡ vì nguyên nhân bắt nguồn từ Lộ Hành Chu.

Tuy rằng tâm tình phức tạp. Đối với Lộ Hành Chu, ông nội Lộ cũng coi như phụ trách, nhưng thân phân của Lộ Hành Chu trong vòng không ai là không biết, mặt ngoài không ai nói gì, có điều sau lưng Lộ Hành Chu vẫn nghe không ít lời nói châm biếm.

Nhưng Lộ Hành Chu căn bản không thèm để ý, tuy không nhớ ký ức của kiếp trước, nhưng cậu đã là một cô nhi khi bản thân là một đứa trẻ, cái gì cũng đều nghe qua hết rồi.

Dù không có ký ức, cậu vẫn là Lộ Hành Chu, người không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!