Chương 176: (Vô Đề)

Bạch Vô Thường chống cằm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận: Việc Đại Chu xuất hiện, e rằng có liên quan đến thời thơ ấu của Tiểu Chu.

Lộ Hành Chu tự phân liệt ra một nhân cách để bảo vệ chính mình, có lẽ đến bản thân cậu cũng không biết điều đó. Chỉ cần cảm xúc bị kích thích quá mức, thì người kia sẽ xuất hiện thay thế.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu, lão Bạch đã cảm thấy có gì đó không đúng ở Lộ Hành Chu, cảm xúc cậu gần như không dao động, phẳng lặng đến mức kỳ lạ.

Nhưng giờ thì... Hắn có lẽ đã biết, cảm xúc của Lộ Hành Chu nằm ở đâu chính là ở chỗ của Đại Chu.

Lộ Hành Chu. Chu Hành Lộ. Lão Bạch mỉm cười gật gù đầy ẩn ý.

Lộ Hành Chu mở mắt, chậm rãi hỏi: "Tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Lão Bạch chống cằm, nhẹ giọng đáp: "Có lẽ là do mệt quá rồi."

Lộ Hành Chu chợt tỉnh lại, hắn khẽ gật đầu, rồi với tay cầm ly trà sữa trên bàn lên uống một ngụm. 

Ừm... không tồi, vẫn là hương vị quen thuộc.

Lão Bạch ngồi bên cạnh, mắt sáng lên đầy mong đợi: "Ngon không?"

Lộ Hành Chu không nói gì, chỉ đưa cho hắn một ly. Thế là hai người ngồi đó, bẹp bẹp cùng nhau uống trà sữa, ăn vặt thỏa thích.

Làm một kẻ ăn ké, lão Bạch tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Còn Lộ Hành Chu chẳng chút kiêng kỵ trong chuyện ăn uống, dĩ nhiên đã được liệt vào hàng bạn bè thân thiết.

Kết quả là trước khi Lộ Hành Chu đầu thai, lão Bạch thường xuyên dắt cậu đi chơi khắp nơi, chứng kiến hắn không biết bao lần phạm phải đạo lý làm người.

Mà Lộ Hành Chu thì sao? Dù sao cũng chẳng có việc gì làm. Ba năm tuy không phải quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn, hai người liền thường xuyên rủ nhau đi gây chuyện, chơi bời khắp nơi. Tính tình lại hợp, nên cũng coi như chơi rất thân.

Từ trên giường ngồi dậy, Lộ Hành Chu nhìn thấy chai rượu để đầu giường. Cậu nhướng mày, đây không phải là loại rượu mà lão Bạch thích nhất sao?

Thời buổi này, thật không tồi là vị đại lão nào đưa cống phẩm cho mình đây...

Cậu cầm chai rượu lắc lư bước ra khỏi nhà. Nhìn thời gian, lão Bạch giờ này chắc đang nằm vật ra ở đại sảnh, đánh một giấc hỗn độn nào đó.

Khi hắn tỉnh dậy chắc cũng đến giờ tan ca, mà Lộ Hành Chu thì vốn không thích uống rượu lắm thôi thì để lại cho lão uống vậy.

Kết quả, trước giờ tan tầm của lão Bạch, Lộ Hành Chu đã đem rượu sang tặng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chai rượu ấy, lão Bạch suýt nữa thì nhảy bổ lên người hắn.

Lão uống rượu gần cạn rồi, đang lo nghĩ xem đi đâu bổ sung đây!

Cầm chai rượu trên tay, lão nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Buổi tối có bận gì không?"

Lộ Hành Chu lắc đầu: "Không uống với ông đâu, tối tôi đi tìm Tướng quân chơi."

Cậu còn định nhờ Tướng quân kể mấy chuyện hậu cung của Hoàng đế nghe chơi.

Nghe nói năm đó Hoàng hậu suýt nữa bị phi tử của Hoàng đế lên giường. Nếu không phải hôm đó Hoàng đế đột nhiên quay về, trên đầu Hoàng hậu giờ đã có thêm một chiếc mũ xanh rồi!

So với rượu, thì nghe mấy chuyện dưa như vậy còn đã hơn nhiều.

Lão Bạch khinh bỉ liếc mắt nhìn Lộ Hành Chu nên nói không nên nói, chứ từ khi cậu đến đây tới giờ, gần như đã ăn hết sạch dưa của cả Diêm Quân rồi...

Lộ Hành Chu đánh giá lão Bạch từ trên xuống dưới. Nói thế nào nhỉ. Tạ Tất An đúng là rất soái đi, cái kiểu ngọc diện tiểu lang quân ấy nhìn thì trắng trẻo, sạch sẽ, lịch sự, văn nhã, không có việc gì lại thích mặc cả bộ đồ trắng.

Cậu bày ra vẻ mặt hóng hớt, ghé đầu qua hỏi: "Ông với lão Hắc..."

Lão Bạch lập tức phun một tiếng, liếc mắt nhìn cậu rồi nói: "Chẳng có gì hết. Dưa này miễn ăn."

Lộ Hành Chu tiếc nuối thở dài. Trong lòng cậu thật sự cảm thấy lão Hắc với lão Bạch rất xứng đôi. Lão Hắc, Phạm Vô Cữu có gương mặt lạnh lùng soái khí, ngoại trừ trước mặt lão Bạch thỉnh thoảng mới lộ chút biểu cảm, còn lại với người khác thì đúng chuẩn mặt cá chết, đến một biểu cảm cũng chẳng thèm có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!