Chương 175: (Vô Đề)

Trước lúc chết, toàn thân Lộ Hành Chu run rẩy như rơi vào cõi mộng. Cậu đem toàn bộ tài liệu đã thu thập được gửi đi, sau đó chết hẳn.

Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu mở mắt ra một luồng kim quang chói lóa lóe lên, kèm theo đó là tiếng nổ bén nhọn như sét đánh ngang tai.

Cái quỷ gì đây?! Trên người mình sao lại chói như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Cùng lúc phát ra ánh sáng rực rỡ còn có lão Bạch.

Bạch Vô Thường Tạ Tất An, người đứng đầu hệ thống dẫn hồn của địa phủ. Lần này vốn dĩ không đến lượt hắn ra tay, nhưng gần đây hắn quá rảnh rỗi, rảnh đến mức sinh chán nên mới quyết định đích thân đi thu hồn một chuyến.

Chỉ là, vừa mới tới nơi, hắn suýt thì bị ánh sáng công đức kim quang trên người Lộ Hành Chu chọc mù mắt chó.

Đeo vội kính râm, Lão Bạch lười biếng đi tới, liếc nhìn người trẻ tuổi đang ngồi xổm dưới đất thét gào, hắn ho khan hai tiếng: "Đừng gào nữa. Cậu chết rồi."

Lộ Hành Chu trừng mắt: "Tôi biết là mình chết rồi! Nhưng mà... tôi không chấp nhận nổi cái việc mình lại biến dị sau khi chết!"

Cậu ngồi đó, nhìn xe cảnh sát và xe cứu thương rú còi chạy đến. Cùng đi theo còn có cả cấp lãnh đạo cấp cao. Tin nhắn cuối cùng anh gửi đi trước khi chết đã được định vị truy vết đến nơi này.

Mà tin anh gửi... không phải là chút tài liệu nhỏ nhặt gì. Cậu đã công bố toàn bộ tuyến giao dịch của bọn buôn chất cấm, bao gồm danh sách, ảnh chụp, tuyến đường, địa chỉ chẳng khác gì một bách khoa toàn thư về tội phạm ma túy.

Đợt thông tin này, đủ sức kéo đổ hai phần ba mạng lưới ngầm trong nước.

Cũng có thể xem như Lộ Hành Chu đã cứu vô số gia đình, nhờ vậy mà kim quang công đức trên người cậu trực tiếp sáng bừng mãn thanh, gần như kéo căng cả một vùng âm cảnh.

Chính vì điều đó, lúc hồn phách vừa tách ra khỏi thân xác, Lộ Hành Chu suýt chút nữa bị chính mình lóe mù.

Nói thật ra thì cậu có lẽ là hồn ma đầu tiên trong lịch sử bị công đức kim quang trên người làm chói mắt đến suýt nữa mất linh hồn lần hai.

Lão Bạch đứng bên cạnh liếc mắt một cái, ánh mắt xem thường gần như có thể bay tới trời cao. Hắn phụt một tiếng mỉa mai: "Câm cái miệng lại. Tôi còn tưởng cậu đang cố tình khoe khoang đấy. Cậu biến dị cái rắm ấy, cái thứ trên người cậu đây là kim quang công đức, hiểu chưa?"

Hắn vừa nói vừa đi vòng quanh Lộ Hành Chu hai vòng, miệng còn tấm tắc tán thưởng: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai có công đức kim quang dày đến thế này. Thật sự là đại công hiến."

Lộ Hành Chu chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang vừa cà lơ phất phơ vừa gặm kẹo que kia: "A?"

Bạch Vô Thường đẩy nhẹ kính râm, lười biếng nói: "Rồi rồi, bớt ngơ ra đi. Theo tôi, xuống dưới một chuyến."

Nói xong, hắn vung tay. Sợi xích bắt hồn trong tay lập tức biến hóa, trở thành một sợi tơ đỏ, nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay Lộ Hành Chu, rồi kéo anh đi thẳng xuống địa phủ.

Lộ Hành Chu yên lặng đi theo sau, trong lòng vẫn còn đang bối rối. Thì ra mình không phải biến dị, mà là vì trên người có công đức kim quang?

Cậu thực sự không hiểu. Bản thân mình thật ra có làm được gì to lớn đâu. Chỉ là làm theo lương tâm thôi mà. Vậy tại sao công đức kim quang lại dày đến mức muốn đâm mù người ta?

Tới được địa phủ, ánh sáng chói trên người Lộ Hành Chu lập tức bị yêu cầu thu liễm. Nhưng cũng vì ánh sáng đó quá nổi bật, cậu được Lão Bạch trực tiếp dẫn tới trước Chuyển Thế Kính.

Ở đó, Diêm Quân đang đứng chắp tay sau lưng, thong dong chờ đợi.

Dù sao thì công đức dày đặc như thế này đúng là hiếm thấy từ trước đến nay.

Thấy Lão Bạch dẫn người đến, Diêm Quân chậm rãi xoay người lại, sắc mặt bình thản, nhìn Lộ Hành Chu: "Cậu đến rồi."

Lộ Hành Chu mờ mịt nhìn vị Diêm Vương kia, trong tay ông ta cầm một quyển sách cũ.

Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn thử, chỉ thấy trang giấy trống trơn, nhưng trong đôi mắt Diêm Quân lại hiện lên hình ảnh hoàn toàn khác. Dường như chỉ có người cầm quyền sinh tử mới có thể nhìn thấu nội dung thật bên trong.

Lão Bạch lúc này đã ngồi xổm ở bên cạnh, miệng ngậm một que kẹo, vẻ mặt vô tội. Nếu hỏi cây kẹo ấy ở đâu ra?

Ồ... giật được đấy.

Lộ Hành Chu chợt nhớ lại cảnh tượng lúc mình vừa mới theo Lão Bạch đến địa phủ cái cách hắn giật que kẹo từ tay một đứa trẻ nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!