Vừa bước ra khỏi cổng lớn, liền thấy Chu Hành Lộ đang tựa vào xe. Ánh sáng đỏ rực từ pháo hoa lập lòe trong màn đêm. Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trên gương mặt Chu Hành Lộ liền nở một nụ cười dịu dàng tràn đầy yêu thương. Lộ Hành Chu lập tức lao tới ôm chầm lấy y. Chu Hành Lộ khẽ hôn lên môi Lộ Hành Chu, rồi vòng tay qua chân cậu, bế cậu lên bằng một động tác thuần thục.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt với y, nở nụ cười tươi: "Có nhớ em không?"
Chu Hành Lộ khẽ rầu rĩ, cọ cọ vào cổ Lộ Hành Chu, giọng hơi trầm thấp: "Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em."
Lộ Hành Chu cười cong mắt: "Mới có bao lâu đâu."
Chu Hành Lộ cúi đầu, dùng đầu mũi cọ vào phần da mềm nơi cổ cậu, nhẹ giọng trách: "Đồ vô tâm."
Về đến nơi ở, Lộ Hành Chu đi tắm. Khi bước ra, cậu khoác áo choàng tắm dài, những giọt nước còn đọng trên tóc trượt xuống xương quai xanh, ánh sáng phản chiếu khiến vùng xương ấy như đang phát sáng.
Chu Hành Lộ nuốt khan một cái, cổ họng căng chặt. Đầu lưỡi y chạm nhẹ lên vòm miệng trên.
Y cầm lấy khăn bông, bước lại gần, nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của Lộ Hành Chu. Cậu hơi ngẩng đầu, cười rạng rỡ nhìn y. Ánh mắt Chu Hành Lộ dần trở nên sâu thẳm, y cúi người, đặt khăn sang một bên.
Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve bên hông mịn màng của cậu, không khí trong phòng cũng theo đó mà nóng dần lên. Lộ Hành Chu cảm nhận được đôi bàn tay nóng bỏng lướt trên cơ thể mình, cổ cậu ngửa lên, khe khẽ rên một tiếng.
Lộ Hành Chu chớp mắt, làn da ửng hồng như được phủ một lớp ánh sáng mê ly. Chu Hành Lộ đứng thẳng dậy, khóe môi nhếch lên, dịu dàng nói: "Ngoan lắm."
Lộ Hành Chu ánh mắt mê man, chủ động vươn tay ôm cổ y, dâng lên đôi môi của mình. Chu Hành Lộ đè cậu xuống, khẽ rên một tiếng thỏa mãn. Y siết chặt vòng eo mảnh khảnh trong lòng.
Chu Hành Lộ thay đổi tư thế, cúi đầu nhìn người dưới thân với gương mặt ửng đỏ mê người, bật cười nhẹ một tiếng, rồi thành kính đặt xuống một nụ hôn.
Trong vòng tay là thân thể mềm mại như ngọc, thơm ngát dịu dàng. Hôm nay, y tuyệt đối không muốn lãng phí dù chỉ một khắc thời gian ở bên cậu.
Dưới tiếng chuông báo thức cùng hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, một cánh tay với đường khớp xương rõ ràng vươn ra từ trong chăn. Trên cánh tay ấy là những đóa hoa mai đỏ tươi như lửa, nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo ban mai.
Lộ Hành Chu khẽ ưm một tiếng, chậm rãi cựa mình.
Từ phía sau, một cánh tay dài vòng qua, kéo cậu vào lòng. Chu Hành Lộ đặt một nụ hôn lên má cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng động đậy, nghỉ thêm chút nữa."
Gương mặt nhỏ của Lộ Hành Chu đỏ lên, cậu cảm nhận được thân thể nóng rực phía sau, liền đẩy đẩy người kia: "Phải dậy rồi."
Bên ngoài trời còn chưa hửng hẳn, nhưng vẫn phải thay quần áo và chuẩn bị một chút. Sau khi mặc đồ xong, Lộ Hành Chu ngồi lên xe Chu Hành Lộ, về nhà mình thay lễ phục chính thức.
Cậu vừa ngồi xuống, mọi người trong nhà đã yên vị từ sớm. Khi nhìn thấy Lộ Hành Chu mặc bộ âu phục trắng tinh khôi, tu chỉnh gọn gàng, ai nấy trong ánh mắt đều lộ ý cười.
Hôm nay là ngày trọng đại của cậu, cũng là ngày vui của Chu Hành Lộ.
Tống Khanh mặc sườn xám đỏ thẫm, tay cầm khăn tay chấm nước mắt. Con trai bà sắp cùng người mình yêu lập nên một gia đình.
Lộ Khiếu vòng tay ôm eo thon của Tống Khanh, cúi đầu khẽ dỗ: "Không sao, làm đám cưới xong cũng không đi đâu xa."
Tống Khanh liếc chồng một cái: "Anh thì biết gì!"
Nói rồi bà quay lại nhìn năm người con trai còn lại đang tươi cười vui vẻ, đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Em các con có người yêu cả rồi... Thế còn các con thì sao?"
Ánh mắt bà sắc như dao, hướng thẳng về phía Lộ Kỳ Dịch: "Thằngg cả, con định cứ như thế mãi à?"
Lộ Kỳ Dịch vẻ mặt mộng bức.
Hôm nay chẳng phải ngày cưới của Chu Chu sao? Sao lại lôi chuyện của mình vào? Đừng đùa chứ, yêu đương gì chứ, làm sao sánh được với tiền?
Anh lập tức đá quả bóng trách nhiệm sang người khác: "Thì công ty đang bận quá còn gì! Thằng hai cũng chưa có tin tức gì, em ấy còn nhàn rỗi hơn con mà vẫn chưa có ai kia kìa, con bận thế làm sao yêu đương nổi?"
Lộ Vân Nhĩ lập tức xì một tiếng, bĩu môi nói: "Em là minh tinh đấy, anh thấy minh tinh nào yêu đương công khai chưa?"
Lộ Hữu Sâm thản nhiên đáp: "Giới giải trí người ta là idol, yêu đương là cấm kỵ. Còn anh chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng ai biết, có gì mà làm bộ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!