Khi đi ra, Tống Thời và Lộ Kỳ Dịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một tiếng hét làm phiền.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng giọng nói của một người lại có thể lớn đến thế, nên họ lập tức chú ý nhìn Lộ Hành Chu để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.
Giây tiếp theo, bọn họ cũng trợn tròn mắt, nội tâm cũng muốn hét lên.
[ ahhhhhhhhh!! Vậy trước khi đến đây, thằng cha mắt kính cùng với mẹ anh ta là tiểu bạch hoa kia ngủ chung rồi? Không phải đâu, không phải đâu!! ]
Tống Thời và Lộ Kỳ Dịch đồng tử đều sửng sốt, hai người nhìn thằng cha mắt kính trước mặt còn có người phụ nữ tiểu bạch hoa tức giận cũng không có, tuy giới thượng lưu loạn, nhưng... mẹ con gì đó, cũng thật là đáng sợ quá đi!
Trong lòng Lộ Hành Chu đang nổ tung, một giọng nói trong trẻo khác cũng vang lên: "Không những thế, nhà bọn họ nhiều thịt, hai người vừa đưa vừa đẩy hai lần..."
Lộ Hành Chu đồng tử ẩn ẩn có chút tan rã, cậu chỉ tới ăn dưa nhìn xem người phụ nữ tiểu bạch hoa sẽ làm gì khi gặp Tống Thời, cậu không phải tới đây ăn dưa thối như vậy.
[Phiên bản đời thực của những năm tháng dịu dàng???? Cảm xúc yêu mẹ của thằng cha mắt kính không có từ gì để hình dung... Là mình quá ngây thơ rồi. ]
Một thanh âm khác tiếp tục bát quái nói: "Này tính là cái gì chứ, cục cảnh sát bên này còn có chuyện khác nữa. Cuộc trò chuyện giữa hai người này thật ghê tởm, thịt trong nhà ghê tởm đến mức họ đang tuyệt thực."
Lộ Hành Chu đem ánh mắt dời về phía lan điếu bên trong nội tâm câu thông nói: [Đừng nói nội dung cho tôi biết, tôi vừa ăn xong sẽ buồn nôn mất.]
Lan điếu lá cây lay động một chút, ồ, nó nói: "Xin chào, chàng trai trẻ, bạn đang nói chuyện với tôi phải không?"
Lộ Hành Chu bất động thanh sắc gật đầu, lan điếu tinh thần tỉnh táo, bắt đầu nói rất nhiều, Lộ Hành Chu cũng không cần vội vàng tiếp nhận, nhìn ra được nó là một cây lan điếu thích ăn dưa.
Lộ Kỳ Dịch và Tống Thời hai người tuy đứng, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt thì có thể thấy hồn họ rời đi luôn rồi.
Hai người thật sự không ngờ có người lại có thể súc sinh như vậy.
Thằng cha mắt kính nhìn Tống Thời bình an đứng ở đấy, ánh mắt có điểm thất vọng, nhưng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, hắn lại trở nên kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Tống Thời mơ hồ có chút khiêu khích, tiểu bạch hoa thật sự là tiểu bạch hoa...
Chính là cái loại ngoài nhu nhược không chủ kiến còn có đầu óc không tốt, cô ta ai oán nhìn Tống Thời lắp bắp nhỏ giọng nói: "Thời ca ~ Tiểu Quân làm sai cái gì, thằng bé còn nhỏ, anh đừng tức giận với thằng bé được không?."
Thằng cha mắt kính nghe được thanh âm của mẹ chả, ma xui quỷ khiến thế mà có phản ứng sinh lý, nửa người dưới rõ ràng đã dựng thành lều trại, Lộ Kỳ Dịch và Tống Thời lập tức lui về sau hai bước, cảnh sát đi tới cũng không thể tin được nhìn mắt kính.
Khi họ đến, mắt kính đang chuẩn bị lôi kéo mẹ chả bắt đầu hiệp hai, kết quả cảnh sát tới nên hai người vội vội vàng vàng thay quần áo, bản thân mắt kính đang có tâm trạng rất phấn khích.
Gã yêu mẹ gã, yêu mẹ gã nhiều năm như vậy, chịu đựng Tống Thời bấy nhiêu năm chỉ vì muốn cho mẹ có một cuộc sống tốt hơn.
Kết quả, mẹ gã thực sự thích người đàn ông trung niên đó còn muốn đi làm tình nhân nữa chứ. Điều này đã giáng một đòn nặng nề vào mắt kính.
Gã liền tức giận. Đầu tiên, chả gài bom vào gầm xe Tống Thời, chuẩn bị đưa Tống Thời đi hoàng tuyền.
Hơn nữa gã đã tính toán rất tốt, quả bom này cực kỳ ẩn giấu, căn bản không thể nhìn thấy được, trừ phi đáp ứng đủ điều kiện sẽ không phát nổ.
Ai biết được Tống Thời thế mà đã tìm ra được rồi.
Tống Thời đúng là mạng lớn.
Tiểu Bạch Hoa cũng nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ta nhanh chóng cởi áo khoác ra để bảo vệ con trai mình, cô ta không nghĩ tới con trai lại có ý nghĩ như vậy đối với mình nhưng... Dù sao thì con trai cô ta cũng là người đàn ông trụ cột duy nhất trong nhà của cô ta.
Khi cảnh sát đứng bên cạnh nhìn thấy dấu vết trên cổ Tiểu Bạch Hoa, đồng tử hơi run, bất giác lùi lại một bước.
Dấu vết này thoạt nhìn rất mới. Khi bọn họ đến thăm hỏi tình hình từ hàng xóm xung quanh, người đàn bà họ Bạch này... Mấy ngày gần đây không tiếp xúc nhiều với đàn ông.
Vậy là... cộng với phản ứng của mắt kính, bọn họ dường như hiểu ra điều gì đó.
Tống Thời thấy người phụ nữ lại nhắc đến mình với cái giọng ghê tởm ấy, hắn nhanh miệng thấp giọng nói câu: "Câm miệng để mọi chuyện cho pháp luật xử lý."
Bạch Nhu lúc này mới hoảng sợ, cô ta nhìn Tống Thời còn chưa kịp rơi nước mắt nữa, cô ta cúi đầu, để lộ cái gáy gầy trắng nõn giọng rưng rưng nói:: "Anh Thời... Thằng bé A Hào là đứa con trai duy nhất của em. Em chỉ có một đứa con trai, thằng bé chỉ tuổi còn nhỏ có chút bốc đồng mà thôi....."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!