Lộ Kỳ Dịch nhớ lại cuộc đời hơn 20 năm của mình, anh không hiểu vì sao mình, một thanh niên tốt bụng lại bị vu khống như thế này!
Vu khống, đây đều là vu khống, tác giả cuốn sách đó đã vu khống anh!!
Nghĩ tới đây, Lộ Kỳ Dịch trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, nếu như tác giả cuốn sách này ở trong thế giới của bọn họ nhất định sẽ kiện hắn!!
Khóe mày anh giật giật, liếc nhìn đứa em trai vẫn đang rên rỉ trong lòng. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi buông ra, thôi quên nụ hôn đó luôn đi. Khổ cái thân 20 mấy năm này của tôi quá.
Lộ Hành Chu vẫn còn đang gào thét.
[ a a a a, mắt của mình, con mắt trong sáng của mình, hình ảnh này quá mức mạnh rồi, hương vị của cốt truyện này thật kinh khủng, còn khen rất ngọt nữa chứ... A a a a a! ]
Tống Thời cười khúc khích nhìn Lộ Kỳ Dịch với ánh mắt đang xem kịch vui, trong đầu cũng có hình ảnh
Lộ Hành Chu đang âm thầm tự hỏi, nhưng.. không phải là không thể.
[Thật ra cũng không tệ nhỉ? Rốt cuộc anh cả của mình lớn lên rất đẹp trai, không biết Lâm Thanh Tuyền có diễn được không nữa, còn chuyện đập tường trong phòng trà, hôn trên sân thượng, văn phòng giường diễn, cảnh này khi về nhà mình nhất định phải hỏi anh hai về chuyện này mới được.]
Lộ Kỳ Dịch khi nghe đến đây liền có một loại dự cảm chẳng lành đang ập đến với mình, diễn cái gì???
Lời tiếp theo của Lộ Hành Chu cũng đâm một đòn chí mạng vào anh.
[Không được, kịch bản cuối cùng vẫn phải chết, sự thức tỉnh của tên trùm phản diện được đặt ở phía sau. Trước tiên đổi tên thành thư ký nhỏ vụng về rơi vào lưới tình mãnh liệt của tổng tài bá đạo. ]
[Thật tiếc là anh trai mình không thể trực tiếp tham gia, hehehe, nếu không thì kịch bản này chắc chắn sẽ nổi cồn cào.]
???
Lộ Kỳ Dịch ánh mắt nguy hiểm nhìn Lộ Hành Chu, anh tựa hồ hiểu ý nghĩa của biểu tượng cầu phúc mà thằng hai gửi tới là gì rồi.
Lộ Kỳ Dịch có ý đồ muốn giết người, nhưng không phải là Lộ Hành Chu, mà cái tên tình địch và thư ký vô dụng kia.
Về phần em trai, anh phải cắt đứt quan hệ với giới giải trí, quyết định khi trở về sẽ đánh chết thằng hai.
Tống Thời và Lộ Kỳ Dịch vào ghi chép điền thông tin.
Bên ngoài, Lộ Hành Chu đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế dài chờ hai người, một con mèo đen xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy tới bên người Lộ Hành Chu.
Mèo nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu kêu lên meo meo: "Ngài chính là mèo thần mà Tiểu Bò Sữa nói sao meo?"
Lộ Hành Chu quay đầu, từ trong túi móc ra miếng thịt khô đưa cho nó, mèo con màu đen ngửi thấy ánh mắt sáng lên.
Lộ Hành Chu thuận tay ôm nó vào trong ngực, mèo con rúc vào Lộ Hành Chu, không có một chút kháng cự, bẹp bẹp mà ăn thịt khô.
Lộ Hành Chu giúp nó vuốt ve một chút, khiến bé mèo nheo mắt thích thú, nó meo meo kêu lên: "Đúng đúng đúng, chính là nơi này, lại cho em một chút."
Lộ Hành Chu lại thuận tay đưa đến chỗ này, bé mèo lăn thành một quả bóng và kêu kên: "Quả nhiên là mèo thần, em được gọi là Cảnh Trường, lần đầu gặp mặt. Xin hãy chiếu cố nhau nha, meo."
Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Xin chào Cảnh Trường, nhóc ở nơi này sao?"
Cảnh Trường kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: "Không sai, em là người giám hộ loài mèo ở nơi này nha. Người dân ở đây mỗi ngày đều dâng lễ vật cho em nên em miễn cưỡng ở lại để bảo vệ họ."
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm khích lệ nói: "Cảnh Trường thật sự rất giỏi nha."
Cảnh Trường đầu hơi ngẩng đầu nhìn Lộ Hành Chu meo meo: "Thật ra en đến tìm ngài có việc, meo..."
Lộ Hành Chu nghi hoặc nhìn Cảnh Trường, Cảnh Trường lấy lòng cọ cọ Lộ Hành Chu, dùng hai chân giẫm lên cánh tay Lộ Hành Chu động tác như đang xoa bóp kêu meo meo: "Con người đều nghe không hiểu chúng ta nói chuyện~ Em nghe được một con mèo bên kia nói Tiểu Bò Sữa bọn họ gặp được mèo thần, một người đàn ông có thể nghe hiểu lời nói của mèo, cho nên em liền đến nhìn ngài thử xem, meo meo ~"
Lộ Hành Chu có chút tò mò hỏi: "Làm sao nhóc biết nhóc đang nói là anh được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!