Lộ Kỳ Dịch xắn tay áo nói: "Nếu muốn để cậu ngồi xe đi thì chắc chắn xe có vấn đề, để cháu xem thử."
Lộ Hành Chu nhìn những đường cơ bắp săn chắc trên cánh tay của anh cả sâu kín thở dài lại nhìn cánh tay của bản thân, sau khi so sánh cậu quyết định vẫn là không tự rước nhục vào thân thì hơn, cậu còn nhỏ, còn có thể phát triển thân thể mình.
Lộ Kỳ Dịch ngồi xổm xuống kiểm tra bên trong xe không có gì bất thường, bên trong không có vấn đề. Anh lại kiểm tra những vị trí khác của xe một chút, không bao lâu đã lấy ra một vật nhỏ được bọc bằng giấy bên dưới gầm xe.
Đây là quả bom kia hả.
Lộ Hành Chu tò mò nhìn động tác của Lộ Kỳ Dịch, thứ này ẩn giấu sâu như vậy, anh trai cậu cũng khá quen thuộc với kết cấu của chiếc xe này nhỉ.
Lộ Vân Nhĩ bên cạnh thò qua nói một câu: "Hồi trẻ anh cả chính là một tay đưa xe chuyên nghiệp đấy."
Lộ Hành Chu ngả ngửa nhìn anh cả với vẻ kính nể. Không nhìn ra nha, anh cả chững chạc như vậy thế mà thích chơi trò kích thích như vậy lúc còn trẻ?
Nói xong, cậu nhìn Lộ Vân Nhĩ khẽ nói: "Anh hai có biết không?"
Lộ Vân Nhĩ lộ ra nụ cười ngượng ngùng, Lộ Kỳ Dịch đứng lên nhìn quả bom nhỏ trước mặt nghe được Lộ Hành Chu hỏi, anh hướng tới Lộ Hành Chu mỉm cười nói: "Anh hai của em thi bằng lái thì chắc thi cỡ ba bốn lần gì đó ha ha"
Nói trắng ra là thi rớt ba bốn lần luôn đi.
Lộ Hành Chu trầm mặc, cậu nhìn Lộ Vân Nhĩ khô khan mà an ủi nói: "Không sao đâu, em còn không có bằng lái nữa."
Lộ Vân Nhĩ mỉm cười nhưng trong lòng không cảm thấy an ủi chút nào, oán hận liếc nhìn anh cả mình.
Tống Thời trầm mặc nhìn đồ vật trong tay Lộ Kỳ Dịch, ông ngoại Tống ở bên cạnh hừ lạnh nói: "Con đã làm gì khiến người ta hận con đến vậy?"
Lộ Hành Chu lén nhìn cậu cả của mình, chuyện này cậu có biết nè.
Trong tiểu thuyết, mấy ngày nay của Tống Thời không ổn lắm, cậu nhìn Tống Thời nói: "Trước tiên phải báo cảnh sát đi đã..."
Tống Thời sửng sốt, một lúc sau mới định thần lại nói: "Đúng đúng đúng, gọi cảnh sát đi."
Quả bom ở dưới gầm xe chỉ phát nổ khi xe chạy với tốc độ bình thường và cộng thêm trọng lượng của hai người. Sau khi nổ, nó sẽ thành tro bụi và biến mất. Dù có kiểm tra cũng chỉ có thể nổ tung được do tai nạn ngoài ý muốn.
[Mình nên nói gì với cậu đây... Mẹ của người đàn ông đó muốn đạt được vị trí cao hơn, nhưng tên đó phát hiện ra bản thân yêu mẹ mình cảm thấy mẹ chỉ có thể là của một mình gã, cho nên muốn cho cậu nổ chết. ]
Vẻ mặt Tống Thời thay đổi, người bạn của hắn đột ngột qua đời khi còn rất trẻ. Trong nhà cũng không có người thân, chỉ có một số người họ hàng xa thèm tiền bảo hiểm của bạn hắn, xông thẳng tới nhà nói cái gì mà một người phụ nữ nuôi con một mình rất vất vả, bọn họ sẽ đưa đứa con đi, người phụ nữ còn trẻ, có tái giá cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vợ của bạn thân hắn tính tình yếu đuối, ít nói, khi nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ. Khi xảy ra những chuyện như thế này chỉ có thể khóc lóc gọi điện thoại xin hắn giúp đỡ.
Nhìn đứa trẻ mồ côi này liền đem đứa nhỏ về nhà, tình cờ học cùng lớp với đứa con cả của hắn, sau đó hắn giúp người phụ nữ mở một cửa hàng hoa bằng tiền thừa kế của bạn mình và giúp đỡ quảng bá nó một chút.
Hắn có thể thề rằng họ chưa bao giờ gặp nhau. Ngay cả khi họ gặp nhau, tên đeo kính cũng có mặt, chỉ vì giúp người phụ đó mang một chút đồ ăn và những đồ đạc đến cho gã thôi mà.
Tống Khanh đối với Tống Thời ánh mắt lộ ra tia không đồng tình, Tống Thời cảm thấy rất oan uổng, hắn là người tốt!! Cũng không làm ám chỉ mờ mịt với người phụ nữ đó.
Khi tài xế gọi cảnh sát và những người khác đang đợi, Lộ Hành Chu rốt cuộc vẫn chưa sắp xếp được lời nói, dù là một người tính toán giỏi cũng không thể tính toán được cho một người mà cậu chưa từng gặp mặt.
Cậu mơ hồ nhìn Tống Thời nói: "Cậu... Cháu thấy người cậu tỏa ra đầy màu hồng, nhìn theo huyết sắc này, đây là đào hoa sát dẫn tới."
Tống Thời thật sự bị chọc giận mà cười, Đây chẳng phải là hoa đào thối sao?
[Thật ra cậu cũng rất oan, cậu cùng với người phụ nữ kia không có thân, đó chỉ là ảo tưởng đơn phương của người phụ nữ đó. Mình nhớ rằng khi cậu lái xe đi đón thằng cha mắt kính kia lòng cô ta đã động lòng rồi. Vì con trai cô ta còn nhỏ, cậu và mợ tình cảm lại rất tốt, cô ta cũng không dám chắc người khác sẽ nói rằng chồng cô ta ngay sau khi chết đã đi tìm tình yêu thứ hai là một người không có lương tâm, nên cô ta mới ép xuống sự dao động trong lòng]
Tống Khanh bảo trì mỉm cười, bà không muốn phát biểu ý kiến gì, ông ngoại Tống cũng nhìn Tống Thời mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.
Lão cha của hắn cũng đã sớm nói, trong mắt nữ nhân kia có quá nhiều thứ, nhưng tên ngốc này vẫn không tin, nói gì mà vợ của bạn hắn chỉ có chút yếu đuối, còn lại rất tốt. Cô ấy đã có thể tự chăm sóc và nuôi dạy con mình ở độ tuổi còn trẻ như vậy.
A ta nhổ vào, rõ ràng cái tên nhóc đầu đất này mới là người nuôi nấng đứa bé kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!