Hắn chưa nói tin hay không chỉ đi theo sau Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu cười hì hì quay đầu nhìn Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ nói: "Được rồi, Tiểu Hành lợi hại nhất."
Lộ Hành Chu nghe được khích lệ vừa lòng quay đầu, Lộ Vân Nhĩ đầy mặt sủng nịch nhìn Lộ Hành Chu, vừa rồi Lộ Hành Chu cười đặc biệt rất sinh động.
Nó hoàn toàn khác với vẻ mặt trước đây của cậu, tĩnh lặng như vũng nước đọng.
Lộ Vân Nhĩ biết rõ tại sao lại như vậy, từ trước đến nay Lộ Hành Chu luôn mang tiếng con ngoài giá thú với tội ác phá hoại hanh phúc gia đình người khác, mặc dù cậu không cần chịu trách nhiệm về những chuyện này.
Hiện tại, cậu đã biết hết thảy nên những xiềng xích đó dần dần chậm rãi biến mất, sức sống thanh xuân của Tiểu Lục đã trở lại.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi của Lộ Vân Nhĩ lại càng sâu thêm.
Về đến nhà, Lộ Hành Chu được kéo đến ngồi cạnh ông ngoại Tống, trước mặt là một bàn đồ ăn siêu lớn.
Tôm hùm nướng phô mai, thịt kho tàu, gà nướng hạt dẻ và bông cải xanh xào, những món ăn này đều được chế biến tại nhà 100%.
Tống Khanh đeo tạp dề, cẩn thận nhìn Lộ Hành Chu nói: "Những thứ này đều do mẹ làm cho con đó, Tiểu Hành, con nhìn xem, con có thích không?"
Lộ Hành Chu ngước mặt lên, mỉm cười với Tống Khanh nói: "Đều là món con thích ăn."
Tống Khanh cũng buông bỏ lo lắng xuống nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Hành thích là tốt rồi."
Lộ Hành Chu gật đầu, cúi đầu ăn cơm. Món gà nướng hạt dẻ mềm mềm, thịt gà rất ngon không khó dai, hạt dẻ cũng ngọt.
Thịt kho tàu cắn rất dai, chứng tỏ người ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nói thật, nếu để Lộ Hành Chu tự mình nấu thì đồ ăn cậu làm sẽ ngon hơn, nhưng đây là cơm do mẹ làm, cũng là lần đầu tiên cậu được ăn bữa cơm do chính tay mẹ nấu.
Dù biết Tống Khanh sẽ cảm thấy có lỗi với mình hơn nhưng nếu không có tình yêu thì tội lỗi sẽ đến từ đâu?
Cậu chỉ có thể chấp nhận lòng tốt của Tống Khanh, Tống Khanh mới có thể chậm rãi buông bỏ được cảm giác áy náy trong lòng đi.
Đang ăn, Lộ Hành Chu nhìn về phía Tống Thời, nhớ ra Lệ Hoa vừa nói với mình có người cài bom vào xe Tống Thời.
Nếu có nhiều người trong xe đặc biệt là hai người trở lên, quả bom sẽ phát nổ.
[Hiss, cậu cả và ông ngoại chắc sẽ không rời đi phải không? Bọn họ khi tới đây là ngồi trực thăng, nếu mà rời đi cũng ngồi trực thăng? ]
Ông ngoại Tống ngẩng đầu, từ ái nhìn Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, cháu có muốn về với ông ngoại không?"
Lộ Hành Chu lắc đầu nói; "Ông ngoại, mấy ngày nay cháu còn muốn ở nhà ngốc hơn, hai ngày nữa cháu sẽ đến nhà ông ngoại chơi."
[Mình còn phải chữa bệnh cho nhóm mèo con và chữa trị bệnh ngoài da cho chúng, hai ngày nữa tên giả mạo sẽ đến đây. Có vẻ như cha sẽ mang cậu ta về, mình vẫn muốn xem kịch hay hơn.]
Ông ngoại Tống tinh quanh trong mắt chợt lóe nhìn Tống Khanh khụ khụ hai tiếng nói: "Vậy hai ngày nữa ông sẽ rời đi, ở lại với cháu một thời gian."
Nói xong ông nhìn Tống Thời nói: "Con tự mình ngồi máy bay tư nhân trở về đi."
Trước khi Tống Thời đến, người ở Đông Hải, đang đi nghỉ mát bàn chuyện làm ăn, nếu không hắn đã không mặc đồ đi biển.
Vốn tưởng mình có thể trực tiếp về nhà, kết quả ông ngoại Tống mở miệng muốn hắn đi làm việc, nhưng... Tống Thời đang suy nghĩ, ai đã để bom trong xe mình?
Ông đã nhìn thấy điều kỳ diệu của đứa cháu ngoại nhỏ này nên Lộ Hành Chu nói gì ông cũng tin.
Mà Lộ Hành Chu cũng đang nghĩ về lời mèo Lệ Hoa nói, nó nói là Tống Thời, mèo Lệ Hoa nói con thú hai chân mặc quần áo sang trọng và có mùi rất giống cậu.
Đối với nhóm mèo con, mùi là chỉ mối quan hệ huyết thống. Hơi thở của mỗi người đều khác nhau. Hơi thở gần giống nhau chứng tỏ hai người có chung quan hệ huyết thống họ hàng.
Ăn uống no đủ xong, điện thoại của Tống Thời vang lên, tài xế Tống gia gọi điện cho Tống Thời hỏi: "Tống thiếu gia, tôi đã đến trước cổng trang viên Lộ gia rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!