Lộ Hành Chu ăn đến rớt cả bỏng ngô, vẻ mặt còn đang tạc nứt theo đúng nghĩa đen: Tôi thề là tôi không ngờ nhà họ Du lại drama nổ trời tới mức này.
Không trách được, không trách được Du Dương Thiên lại sủng ái Du Hoài Ngọc đến vậy, thì ra đó là đứa con ông ta tự mình sinh ra.
[Hèn chi! Du Hoài Ngọc được cưng như trứng mỏng, còn Du Ương thì đúng kiểu bị tình yêu vĩ đại giữa Du Dương Thiên và chồng ông ta vứt bỏ luôn. ]
Bên trong khu rừng quay chương trình, Phó Cảnh Hoài như bị sét đánh ngang tai. Hắn vốn biết có vài người đàn ông có thể sinh con nhưng không ngờ Du Hoài Ngọc lại là một người được sinh ra theo cách đó.
Nếu thật là vậy... Ánh mắt Phó Cảnh Hoài trầm xuống, ánh lên một tia quyết liệt.
Vậy thì càng không thể để người khác có được cậu ta.
Còn Lộ Hành Chu, vẫn tiếp tục cảm thán:
[Nói vậy, cả nhà họ Du đúng là toàn bộ đều bị lừa dối. Không trách được sau này, khi Du Hoài Ngọc và Phó Hoài Cẩn ở bên nhau, hai người họ bắt đầu đè ép nhà họ Du đến mức không ngóc đầu lên nổi. Du Dương Thiên thậm chí bị ép tới mức tự sát, còn Du Ương và Phó Cảnh Hoài thì bị hai người đó chèn ép đến phá sản, bị đuổi thẳng ra khỏi Phó gia. Mà khổ nhất vẫn là Du Ương, người ta là thẳng nam mà...]
Du Ương nghe đến đây thì phun ra một ngụm, không phải vì kích động, mà là vì quá ghê tởm. Hắn quay đầu nhìn người cha "nực cười" kia, cười lạnh: "Thật là ông cũng giỏi quá ha."
Du phu nhân hoàn toàn chết lặng. Bà chậm rãi quay người lại, ánh mắt nhìn chồng mình dần dần trở nên hoảng hốt và sợ hãi. Thật ra lúc đó bà ta cũng có chút nghi ngờ Du Dương Thiên hồi đó đúng là có hơi bụng to, nhưng bà lại tưởng ông chỉ béo lên do ăn uống. Mà đúng lúc Du Ương ra đời, Du Dương Thiên lại đang đi công tác nước ngoài, mãi đến hôm sau mới về...
Hiện giờ nghĩ lại sao mà không nghi ngờ cho được?
Bà ta nghiến răng, nhìn đứa con cả: "Đi! Bây giờ ngay lập tức đi lấy bàn chải đánh răng của Du Hoài Ngọc với cha mày, đi làm giám định ngay cho ta!"
Chỉ cần tưởng tượng cảnh ông chồng mình và đứa con riêng kia sinh cùng một ngày, đẻ cùng một chỗ...
Bà chỉ thấy buồn nôn đến tận óc.
[Du Dương Thiên với bí thư của ông ta chính là vợ chồng chính thức đấy. Vậy thì Du Ương là bị người chồng của cha mình ném ra ngoài đường từ nhỏ... Má ơi, cái mối quan hệ này quá loạn!]
Du phu nhân như phát điên, bà vung tay tát thẳng vào mặt Du Dương Thiên: Đồ tiện nhân!"
Du Dương Thiên che má, tức giận quát lên: "Bà điên rồi sao?!"
Nhưng trong ánh mắt ông ta, không hề có sự phản kháng chỉ có chột dạ và sợ hãi. Ông ta biết Lộ Hành Chu nói đúng. Mọi thứ đều là sự thật.
Du phu nhân quay sang nhìn Du Ương, mắt đỏ hoe, trong lòng trào lên nỗi hối hận chưa từng có: "Là mẹ, là mẹ xin lỗi con."
Du Ương nhìn cả nhà, gương mặt như chẳng còn biểu cảm gì. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một câu: Thế giới này đúng là điên rồi.
Không nói một lời, hắn xoay người rời đi, trở lại phòng cho khách nơi hắn vẫn luôn ở suốt từ ngày trở về nhà họ Du.
Bởi vì hắn thật sự không cảm thấy mình thuộc về nơi này.
Lộ Hành Chu bỗng nga một tiếng đầy biểu cảm. Bên cạnh, Chu Hành Lộ nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Hành Chu ghé sát tai Chu Hành Lộ, nhỏ giọng thì thầm: "Nhà Du Hoài Ngọc đúng là quá loạn."
Sau đó, cậu kể tóm tắt những gì mình vừa nghe ngóng được, dưa chất lượng cao, lại còn siêu nổ. Chu Hành Lộ kỳ thực cũng vừa mới nghe rồi, nhưng nghe thêm lần nữa vẫn thấy đúng là cạn lời.
Ánh mắt anh nhìn về phía Phó Cảnh Hoài và Du Hoài Ngọc, lúc này đang bắt đầu thân mật, khẽ bình luận một câu: "Hai người kia thật ra cũng rất hợp đấy."
Phòng livestream lúc này bắt đầu náo nhiệt, dân mạng hóng hớt nổ tung:
{Biểu cảm ăn dưa của Chu Chu lại xuất hiện rồi!!! Mau nói mau nói!}
{Tui thề, Chu Chu lại biết cái gì kinh thiên động địa rồi!!}
{Cầu xin được chia dưa, cầu xin một mảnh dưa!}
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!