Vừa mới dứt câu U U ngoan lắm, điện thoại của Thượng Quan Tuyên liền vang lên.
Gã ta cầm điện thoại lên xem, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu. Trước khi đến đây, gã đã xử lý mọi chuyện ở công ty thỏa đáng, lại thêm màn truy đuổi tình cảm cũng khiến Mạc lão tiên sinh có phần hài lòng. Gã vẫn nghĩ, chỉ cần dỗ dành được Mạc Chiêu Hựu, mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Không ngờ... Mạc thị vừa mới bắt đầu giờ làm liền tuyên bố rút vốn toàn bộ!
Thượng Quan Tuyên buông tay khỏi Tôn U U, sắc mặt vặn vẹo khó coi. Gã không hiểu rốt cuộc khúc mắc ở đâu.
Nhìn gương mặt đang ngơ ngác của Tôn U U trước mắt, Thượng Quan Tuyên tựa như tìm được đáp án. Không sai là do cô ta! Nếu không phải cô ta mò tới, nếu không phải mọi chuyện bị phá rối, thì chắc chắn kế hoạch của anh sẽ tiến triển thuận lợi như dự tính!
Tôn U U chẳng hiểu sao Thượng Quan Tuyên lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Tim ả đập thình thịch, cảm giác như bản thân vừa đánh mất điều gì đó quan trọng lắm.
Thượng Quan Tuyên trầm mặc nhìn ả, rồi quay đi. Không được, tuyệt đối không thể thất bại lúc này, bây giờ chỉ còn cách bám lấy Mạc Chiêu Hựu!
Bên kia, Lộ Hành Chu vừa đặt đồ trong tay xuống, cười đến run người.
[Ha ha ha! Mạc tiên sinh ra tay nhanh thật đấy, nói triệt tư là triệt liền! Nhìn cái bản mặt trắng bệch của Thượng Quan Tuyên kìa! Biết ngay là quay lại cầu đầu tư chứ tình cảm gì!]
Lộ Hành Chu liếc qua phía Ngụy Diên và Mạc Chiêu Hựu, cả hai đang nói chuyện với nhau rất yên bình, khung cảnh như thể ánh mặt trời rơi xuống một đôi nhân duyên đẹp.
[Nhưng mà dù hắn có gấp gáp thì cũng vô ích thôi~ Mạc tiểu thư sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa đâu! A a a, hai người kia thật đẹp đôi ghê! Hắc bạch xứng, một trắng dịu dàng, một đen mạnh mẽ, nam nữ phối hợp, trời đất tác thành luôn đó!!]
Lúc này, Ngụy Diên đang nhìn Mạc Chiêu Hựu, bị ánh mắt cô làm cho tim đập thình thịch. Hắn không kiềm chế được, cười ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng.
Hắn nhớ lại lời cha dặn: lúc muốn theo đuổi ai đó, nhất định phải trang trọng mà nghiêm túc. Ngụy Diên hít sâu một hơi, nhìn Mạc Chiêu Hựu nói: "Mạc tiểu thư... Tôi biết có thể em vẫn còn chưa quên được mối tình trước. Nhưng tôi chỉ muốn nói, chuyện đó không phải lỗi của em. Tôi... tôi thích em. Em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em không? Tôi muốn dành cho em thật nhiều, thật nhiều yêu thương để cả đời này em không còn phải buồn nữa."
Mạc Chiêu Hựu sững người. Phòng livestream, làn đạn nổ tung trời:
{A a a! Thẳng cầu ra đòn mạnh quá rồi!!}
{Không ép buộc, không cưỡng cầu, còn xin phép theo đuổi! Trời ơi đàn ông như này còn ở đâu nữa không!!}
{Đây gọi là: bỏ lỡ mới là để gặp đúng người!}
{Tôi khái chết mất, hôm qua mới gặp mà nhìn ánh mắt anh ta đã không đơn thuần rồi!!}
{Chu Chu ơi, Chu Chu mau bật mic đi, tụi tui biết cậu nghe hết đó!!}
{Cầu tôi đổ, đầu tường nghiêng, tôi khái cùng tất cả CP!!}
Mạc Chiêu Hựu cũng bị cú thẳng cầu kia của Ngụy Diên làm cho ngượng đến đỏ mặt. Cô đối với anh vốn đã có thiện cảm, một thứ cảm giác lờ mờ, chưa rõ ràng, bởi từ lúc bước vào chương trình đến nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng có một điều cô xác định được: khi nghe Ngụy Diên nói những lời ấy, lòng cô đã khẽ rung động. Cho nên, cô có cảm giác với anh là thật.
Cúi đầu, giọng cô nhỏ nhẹ: "Tôi không biết, nhưng mà... cứ xem anh thể hiện thế nào đi."
Nói đoạn, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn anh: "Bảy ngày. Nếu trong bảy ngày ấy, anh có thể luôn kiên định chọn tôi, bất kể có người xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn xuất hiện, vậy thì chúng ta có thể thử ở bên nhau."
Đời này không thiếu người tốt hơn cô. Nhưng nếu một người vẫn có thể kiên trì lựa chọn mình giữa vô vàn lựa chọn khác, thì ít nhất người đó xứng đáng để cô trao niềm tin một lần nữa.
Lúc này, Mạc tiên sinh vừa bật livestream chương trình giải trí tổng hợp, xem chưa được mấy phút thì bị bạo kích nặng. Ông run run ôm ngực, mắt nhìn sang đại thiếu gia đứng bên cạnh, định tìm một chút an ủi tinh thần. Kết quả phát hiện, sắc mặt con trai cả còn tái hơn cả mình.
Mạc tiên sinh quay đầu hỏi trợ lý: "Cái cậu trai kia... là người Đông Bắc đúng không?"
Trợ lý gật đầu cái rụp, thực ra anh ta cũng rất ủng hộ tiểu thư nhà mình và Ngụy Diên. Nhìn sắc mặt lão bản như đang cân nhắc đại sự, anh cẩn thận góp ý: "Thật ra... bây giờ đi lại tiện lắm ạ. Chuyến bay thẳng đầy đủ, đường cao tốc thông suốt, từ đây sang đó không tính xa đâu ạ."
Mạc tiên sinh nhíu mày suy nghĩ, lẩm nhẩm tính toán khoảng cách... hơn ngàn cây số. Nhưng ông còn chưa kịp nói gì, màn hình đã hiện lên cảnh con gái ông tươi cười gật đầu trả lời lời tỏ tình. Ông nhìn nụ cười rạng rỡ kia, thở dài một hơi, rồi vỗ vỗ tay lên vai quản gia bên cạnh, dứt khoát nói: "Thôi thì cũng không tính là xa lắm. Với lại con gái đi lấy chồng, mình làm cha, cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho đàng hoàng.
Công ty bên này giao cho thằng cả, còn tôi về hưu, theo con gái gả về Đông Bắc luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!