Chương 12: Tiểu bò sữa giá lâm

Trong mắt mọi người có mặt đều tràn ngập ý cười, còn Lộ Hành Chu thì cho rằng mọi người đều tin lời giải thích đầy lỗ hỏng của mình, nếu mà là cậu thì cũng không tin nữa. Dù sao cậu nói ra, mọi người đều sẽ đi tìm bằng chứng trước, đến lúc đó không tin cũng phải tin.

Lộ Hành Chu tự thuyết phục mình, giọng điệu vốn có phần áy náy lại trở nên tự tin hơn nhìn Tống Thời nói: " Cậu cả, diễn viên này, cháu thấy có liên quan gì đó với cậu sao ấy?."

Tống Thời nhìn Lâm Thanh Tuyền nói: "Có liên quan đến cậu?"

Tống Khanh yên lặng nói câu: "Hình như đúng vậy thật, người thanh niên này lớn lên có phần giống với chị dâu nhưng chỉ có vài nét thôi."

Tống Thời trừng mắt nhìn em gái. Lời vừa nãy, không biết còn tưởng rằng cái thằng cha cặn bã kia là hắn không bằng ấy, Tống Khanh cười nháy mắt với Tống Thời nói: "Nhưng nói giống chị dâu thì không đúng, em cảm thấy càng nhìn càng thấy giống với em gái của chị dâu hơn."

Tống Thời hừ cười một tiếng, hắn nhìn kỹ mắt Lâm Thanh Tuyền, ánh mắt dần dần khiếp sợ, hít một hơi. Quả nhiên, khó trách nhìn quen quen thế này.

Hắn gật đầu nói: "Có chút giống, nhưng... anh trai em và những người khác đều ở nhà mọi thứ đều ổn cả. Nhắc mới nhớ, đứa con của em gái vợ anh đúng là đã bị thất lạc nhiều năm, suýt chút nữa đã bỏ cuộc."

Lộ Hành Chu im lặng gật đầu nói: "Cho nên... Có thể đi kiểm tra thử xem, nói không chừng sẽ có điều bất ngờ thì sao ạ."

Về chuyện Lâm Thanh Tuyền, đương nhiên là nên đi tìm người rồi~

Tống Khanh trìu mến chạm vào cái đầu nhỏ của con trai. Dù nói thế nào đi chăng nữa? May mắn thay, con trai của bà muốn làm biên kịch chứ không phải diễn viên, nếu không thì sẽ bị cả Internet chế giễu về khả năng diễn xuất mất.

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn cảm nhận tình thương của mẹ, Tống Thời thì gọi điện cho vợ mình kể lại chuyện này, vừa vặn Tần Yên Chức đang đi mua sắm với em gái, nghe thấy chồng nói vậy, bà liền dừng bước chân nhìn em gái bên cạnh mà mím môi.

Tần Yên Miểu nhạy bén đã nhận ra ánh mắt của chị gái, bà nhìn chị gái nói: "Làm sao vậy? Chị?"

Tần Yên Chức không có trả lời mà hỏi Tống Thời nói: "Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

Tống Thời nghĩ đến dù gì cũng là em gái vợ nên cũng chia tin tức nói: "Không nói trăm phần trăm nhưng cũng có 90% trong tay rồi. Dù sao thì anh đề nghị em nên đi kiểm tra truớc..."

Tần Yên Chức ừ một tiếng nói: "Em biết rồi, em sẽ nói cho Miểu Miểu."

Cúp điện thoại, Tần Yên Chức nhìn Tần Yên Miểu bên cạnh nói: "Khả năng Tiểu Tinh Tinh chưa chết... Vừa rồi anh rể em nói có tin tức về thằng bé."

Tần Yên Miểu chớp mắt, cô sửng sốt không thể tin được nhưng cô biết anh rể mình không phải loại người sẽ nói những chuyện gây ra hậu quả ngoài ý muốn được.

Cho nên, tin tức này trên cơ bản chính là thật sự, trong lòng cô mừng rỡ kéo Tần Yên Chức đi tìm Tống Thời.

Tần Yên Chức thở dài nói: "Đừng sốt ruột, em hiện tại nên đi điều tra nhà của thằng bé trước, đừng làm cho thằng bé đó sợ hãi khi gặp mặt nhau, phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với thằng bé."

Tần Yên Miểu lôi kéo tay chị gái nói: "Cho em gặp thằng bé trước, em muốn gặp thằng bé."

Tần Yên Chức nghĩ tới lời Tống Thời nói có chút chần chờ: "Về nhà trước đi, khi về chị sẽ nói cho em."

Bà sợ Tần Yên Miểu chịu kích thích, dù sao tình hình Lâm Thanh Tuyền bây giờ thật sự không ổn.

Tần Yên Miểu ừ một tiếng, mở điện thoại nhắn tin cho chồng nói sẽ không quay lại.

Bên kia nửa ngày mới trả lời ok, Tần Yên Miểu đóng lại di động hừ cười một tiếng. Tần Yên Chức không biết chuyện nội tình bên trong như nào, bà nhìn Tần Yên Miểu nói: "Em không nói cho chồng sao?"

Tần Yên Miểu đối với chị gái mình đều ngoan ngoãn cười nói: "Không sao đâu chị, chờ xác định xong thì nói với anh ta sau cũng được."

Hai người sóng vai trở về nhà, Lộ gia bên này, Lộ Kỳ Dịch cũng từ công ty đã trở về.

Anh nhận được tin nhắn, chiều nay đã phát sinh những chuyện gì, anh từ Lộ Vân Nhĩ đại khái cũng đã biết. Nghĩ đến những lời nhận xét về ăn cứt dê vào sáng nay, sắc mặt Lộ Kỳ Dịch nhất thời trầm xuống, nhưng đồng thời tâm tình cũng khá lên rất nhiều.

Nói thế nào đuợc, trong khi đó có người so với anh còn thảm hại hơn, anh liền an tâm.

Tống Khanh nhất quyết đòi nấu những món ngon cho con trai, ông ngoại Tống và Lộ Vân Nhĩ đang chơi cờ. Cho nên, Lộ Hành Chu lặng lẽ ôm đồ ăn vặt chạy ra ngoài để mời gọi các thú cưng đến.

Ngồi xổm ở bên ngoài, Lộ Hành Chu bắt đầu gọi mấy đứa nhỏ đáng yêu đến, mở túi đồ ăn nhẹ trong tay ra. Một lát sau, một con mèo bò sữa xuất hiện trước mặt Lộ Hành Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!