Một người đàn ông mặc quần như đi biển cùng áo sơ mi bông đi theo một ông lão ăn mặc trường bào phía sau, ông lão chống gậy, eo có chút ưỡn lên nhưng cả người nhìn đặc biệt rất sung sức.
Lộ Hành Chu im lặng lùi về sau hai bước đem mình giấu ở dưới cây hoa quế, không biết vì cái gì, cậu luôn cảm giác ông lão này là tới đánh lộn hơn là thăm hỏi.
Ông lão và những người khác đều không phát hiện ra Lộ Hành Chu đang ở một bên mà chỉ lo hấp tấp đi vào phòng khách, Tống Khanh cùng Lộ Vân Nhĩ đều đi ra, hai người biểu cảm đều có chút kỳ lạ.
Ông ngoại Tống nhìn con gái đứng trước mặt thở phào nhẹ nhõm, vỗ Tống Thời bên cạnh nói: "Em gái con có chỗ nào không tốt đâu? Làm cha sợ muốn chết."
Tống Thời yên lặng nhìn mắt Tống Khanh, trong mắt tràn đầy ai oán nói: "Này không phải Khanh Khanh nhắn tin nói có chuyện, kêu mau nhanh tới đây thôi mà~"
Chờ Tống Khanh nhìn sang, hắn mới phát hiện thấy hốc mắt Tống Khanh có chút hồng, rõ ràng là đã khóc. Tống Thời sắc mặt nghiêm túc nhìn Tống Khanh nói: "Lộ Khiếu đâu? Có phải do tên đó đúng không!"
Tống Khanh lắc đầu nhìn ông lão nói: "Cha, lúc mẹ còn trẻ có ảnh đúng không, cha có mang theo không ạ?"
Ông ngoại Tống gật đầu, ông nhạy bén nhận ra có chuyện gì đó không thích hợp đã xảy ra, ông từ trong ngực móc ra một đồng hồ quả quýt, mở ra đồng hồ quả quýt, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp cười tươi như hoa đưa ảnh đến trước mặt bọn họ, Tống Khanh tỉ mỉ nhìn ảnh chụp, bà hốc mắt đỏ lên bắt lấy quần áo của cha bà nói: "Cha, Tiểu Lục, Tiểu Lục, thằng bé vẫn luôn ở trong nhà..."
Ông ngoại Tống có chút kỳ quái, Tống Khanh ánh mắt nhìn về phía Lộ Hành Chu đang chuẩn bị trốn đi kia. Ông ngoại Tống theo ánh mắt của con gái nhìn qua, Lộ Vân Nhĩ hướng Lộ Hành Chu kêu lên: "Tiểu Hành."
Lộ Hành Chu sửng sốt, cậu xoay người lại, sao lại thế này, Anh hai cậu sao có thể gọi cậu thân mật như vậy?
Lúc Lộ Hành Chu quay người lại, ông ngoại Tống thấy rõ diện mạo cậu, lúc nhìn thấy Lộ Hành Chu, ông ngoại Tống tinh thần chấn động, ông trừng lớn mắt, tay có chút run rẩy nói: "Giống quá..."
Lộ Vân Nhĩ vẫy tay với Lộ Hành Chu , Lộ Hành Chu căng da đầu đi qua, ông ngoại Tống hít sâu một hơi đè áp cảm xúc của mình, Lộ Hành Chu vừa đi vừa nhìn, cậu có chút hoảng hốt nhìn người phụ nữ mang theo nụ cười ôn nhu đi đến trước mặt cậu.
Lộ Hành Chu nhìn ba người Tống gia đều đỏ hoe mắt hết rồi, cậu xấu hổ cười cười không biết nên gọi người ta như thế nào nữa, Lộ Vân Nhĩ cũng đã nhìn ra Lộ Hành Chu đang xấu hổ nói: "Tiểu Hành... Em... Em không phải con trai của Giang Minh Nguyệt."
Lộ Hành Chu sửng sốt một chút, không phải, anh cậu làm sao mà biết được?
Cậu kêu lên một tiếng: [Không đúng, anh mình làm sao mà biết được, việc này không phải sau khi Lộ gia phá sản mới bị phanh phui sao? Hiện tại như thế nào sẽ biết được? ]
Ông ngoại Tống nhíu mày, ông nhìn xung quanh, ở đây tổng cộng có năm người bọn họ. Tại sao bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói?
Tống Thời cũng có phản ứng tương tự, Lộ Vân Nhĩ vội vàng bước tới kéo quần áo của Tống Thời vào điểm mù trong tầm nhìn của Lộ Hành Chu, Tống Thời nhìn Lộ Vân Nhĩ lời muốn nói liền nuốt xuống.
Ông ngoại Tống há miệng thở dốc, trong miệng đều không phát ra được một âm thanh nào cả, Tống Khanh lập tức nhẹ nhàng thở ra, xem ra anh trai và cha bà cũng có thể nghe thấy.
Lộ Hành Chu cười hai tiếng nói: "Anh Vân Nhĩ, anh đang nói đùa cái gì vậy?"
Lộ Vân Nhĩ nhìn Lộ Hành Chu nói: "Anh không nói giỡn, em là Tiểu Lục của chúng ta, không phải con của người đàn bà dơ bẩn Giang Minh Nguyệt kia, em là con của mẹ anh!!"
Tống Khanh hai mắt đỏ hoe bước tới muốn đưa tay chạm vào mặt Lộ Hành Chu, bà giơ tay lên rồi hạ xuống nhìn Ông ngoại Tống nói: "Cha, ngài đưa Tiểu Lục nhìn thử xem."
Tống Lâm gật đầu, ông thở dài đưa chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay cho Lộ Hành Chu xem, ông nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt tràn ngập hoài niệm nói: "Tiểu Hành phải không? Cháu và bà ngoại của cháu lớn lên giống nhau lắm, rất giống."
Lộ Hành Chu nhìn ảnh trong đồng hồ quả quýt cả người đều choáng váng, không phải chứ??
[Không phải chứ, sao ảo thế, mình muốn choáng luôn rồi đây nè. Cái quái gì vậy nè. Mình với bà ngoại lớn lên rất giống nhau. Nhưng vì sao trong cốt truyện không có nhắc tới chuyện này? Giống như bug vậy, Chuyện gì đang xảy ra vậy? ]
Lộ Vân Nhĩ nhìn những người có mặt, chả có ai lên tiếng, hắn mở miệng nói: "Đi vào trong rồi nói."
Ngồi trên sô pha, Lộ Hành Chu còn đang tự hỏi cái tình huống quái quỷ này là như nào.
Tống Khanh nhìn Lộ Hành Chu giải thích nói: "Bà ngoại con đi sớm, ảnh lúc bà còn trẻ lại không có nhiều lắm, đều được ông ngoại con trân trọng mà cất giữ, cho nên các anh trai và cha con, bọn họ cũng chưa từng gặp qua bà ngoại con lúc còn trẻ có hình dạng như nào cả. Còn mẹ mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm tung tích của con..."
Lộ Hành Chu hiểu rõ, cậu chỉ muốn nói, không phải hiện tượng kiểu như bug đâu ha.
Nhưng...
[Đây là một phần trong cốt truyện sao? A... Chuyện này thật ra cũng bình thường, vì tiểu thuyết với hiện thực vẫn rất khác biệt. Có lẽ là do vấn đề từ mình đi... Nhưng bây giờ mình phải thừa nhận mối quan hệ này, chuyện của Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt giải quyết như thế nào bây giờ? Hai người này không phải người tốt gì cả. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!