Chương 1: Xuyên không/ Khôi phục ký ức

Lộ Hành Chu mở bừng mắt, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sự sợ hãi, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa.

Cậu bây giờ đang hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.

Cậu ngồi ở trên giường, trên người còn đắp một lớp chăn mỏng, cậu khá khó hiểu mà gãi gãi cái đầu lộn xộn của mình. Chuyện gì vậy?

Lộ Hành Chu, sau khi 26 tuổi liền xuyên thư về 16 tuổi, mà hôm nay đúng là sinh nhật 16 tuổi của cậu, ngay lúc ngày sinh nhật của cậu liền khôi phục toàn bộ ký ức.....?

Thế giới này đã không còn là thế giới trước kia của cậu nữa, mà là một thời không được hình thành bởi đủ loại các tiểu thuyết hỗn tạp trộn lẫn với nhau để tạo ra thế giới hoàn chỉnh này...

Mà cậu đáng tiếc lại trở thành người qua đường còn kiêm luôn bia đỡ đạn nữa chứ...

Lộ Hành Chu miệng giật giật, tuy chưa phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng biểu tình trên mặt có thể cho biết được trong lòng cậu đang chửi thề rất ghê gớm, dựa theo quy trình bình thường mà nói, chắc bây giờ cậu đang sống trong một gia đình hòa thuận ở thế giới này rồi nhỉ. Một học sinh trung học bình thường được bố mẹ yêu thương, bảo vệ.

Đúng vậy, Lộ Hành Chu trọng sinh, chính xác là mang theo ký ức đầu thai, hiện tại hẳn được xem như xuyên thư.

Kiếp trước, cậu là một phóng viên giải trí, hay nói đúng hơn chính là paparazzi.

Nhưng cậu cùng những người đồng nghiệp paparazzi khác đều không giống nhau ở rất nhiều điểm, cậu là một tay paparazzi theo dõi. Sở dĩ cậu trở thành paparazzi, tất cả đều là vì muốn ăn dưa, muốn ăn nhiềubát quái.

Kiếp trước cậu là cô nhi, sau khi sinh ra đã được đưa đến cô nhi viện, vì miếng cơm may áo, cậu làm tất cả mọi việc để kiếm sống, chỉ cần có tiền, chỉ cần có thể sống sót, cậu liền sẽ dùng hết toàn lực để làm. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã thành công mua được một căn nhà nhỏ, điều này quyết định sự nghiệp tương lai của chính bản thân cậu.

Người ta từng có câu "người tốt thường không được sống lâu". Khi cậu đang theo dõi lộ trình của ảnh đế, cậu liền phát hiện ra người này còn bí mật sử dụng ma túy, vì theo đuôi một quả dưa lớn và muốn biết càng nhiều hơn, cậu lựa chọn tiếp tục theo dõi, từ việc ảnh đế sử dụng m'a t'úy, đến nguồn gốc xuất xứ của m'a t'úy mà gã đang sử dụng này lấy từ đâu, để đến tận nơi bán m·a t·úy, còn thời gian giao dịch của bọn buôn bán đều được cậu thu thập sạch sẽ không còn một mảnh vụng nào cả.

Sau đó, cậu đã bị một chiếc xe tải lớn tông phải. Trước khi mất đi ý thức, cậu nghiến răng nghiến lợi kiên trì đem mọi bằng chứng vừa tìm được đều gửi cho cảnh sát.

Sau khi gửi đi, cậu liền tắt thở vì trên người mang công đức, cậu được ưu tiên lựa chọn nơi đầu thai của kiếp sau. Lộ Hành Chu không có quá nhiều yêu cầu gì cả, cậu chỉ muốn có một mái ấm gia đình hòa thuận và khá giả hơn một chút, có được một đôi cha mẹ tốt bụng và yêu thương mình hết lòng

Kết quả là... Bạch Vô Thường uống rượu quá đà liền đá cậu một cú vào vòng luân hồi(vòng đầu thai).

Ủa? Chuyện gì vừa xảy ra vậy???

Ê!!!! Cái nết ngộ vậy má!!!!

Nghĩ tới lời Bạch Vô Thường nói, Lộ Hành Chu chậm rãi thở dài, cậu bình tĩnh nhắm mắt lại, khoang tay trước ngực mà suy tư.

Chuyện quái gì xảy ra vậy? Cậu bây giờ có một cơ thể rất khỏe mạnh nhỉ? Thế giới này có gì tốt không đây?

Lại mở mắt ra lần nữa, Lộ Hành Chu đứng dậy đi đến cửa sổ xem khung cảnh bên ngoài, cậu nâng chân đặt lên hàng rào, thà chết còn hơn má ơi, aaa......

Cái gì mà nguyên gia đình toàn pháo hôi không vậy? Bản thân cũng là pháo hôi nữa?

Có cho người ta sống yên không thế cái tên đáng ghét kia!!!! Cho dù có bàn tay vàng thì sao chứ? Ai biết bàn tay vàng là gì đây, lão Bạch là một kẻ không đáng tin cậy chút nào!!

[Ah ah ah ah, sống không nổi nữa rồi, tôi không muốn sống ở đây đâu, cho tôi cơ hội chọn đi mà!!! ]

Ở nơi mà cậu không nhìn thấy, trên đỉnh đầu cậu xuất hiện ánh sáng lấp lóe lên, bàn tay vàng đã bắt đầu khởi động.

Mọi người ở phòng khách trong căn biệt thự chục tỷ của Lộ gia. Anh cả Lộ nhíu mày, anh ngẩng đầu nhìn tầng trên, thằng nhóc kia đang làm gì vậy?

Anh hai Lộ ngáp một cái vẻ mặt suy sút nằm vật ra bàn, hắn chậc lưỡi một tiếng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trong ấn tượng của bọn họ, thằng nhóc đó ngày thường an tĩnh trầm mặc, sống nội tâm thường nói chuyện như muỗi vậy.

Làm sao cậu ta có thể phát ra tiếng động kỳ lạ như vậy?

Thông thường, loại tiếng động kỳ lạ này chỉ xảy ra khi thằng năm ở nhà thôi.

Lộ Kỳ Dịch buông ly cà phê trong tay xuống, chiếc khuy sét lấp lánh ánh lên hào quang trên cổ tay, mắt anh nhìn như muốn giết người nói với thằng hai: "Em đi xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!