"Quốc sư còn xem phong thủy cho hoàng thượng nữa."
Lục Kiều Kiều tò mò nhích lại gần An Thanh Nguyên nói: "Này, đại ca, phong thủy của hoàng thượng Đại Thanh chúng ta có phải do đại ca xem không đấy?"
An Thanh Nguyên cười ha hả nói: "Muội mơ tưỏng hão huyền thật đấy, phong thủy của hoàng thượng Đại Thanh đã định ra từ hai trăm năm trước rồi, đâu đến lượt ta xem, ta chỉ lo việc biên mục hoàng lịch ở Khâm Thiên giám, chưa từng quản việc xem phong thủy, sau khi điều qua Hàn Lâm viện thì hoàn toàn thành một gã giáo thư rồi."
"Chậc… thế đại ca nói xem, kẻ nào lại vì Long Quyết mà ép chúng ta chạy qua chạy lại thế nhỉ? Hôm qua nếu không phải đại ca đến cứu, suýt chút nữa là muội mất mạng rồi đó."
An Thanh Nguyên buông giẻ cọ nồi xuống, cũng thở dài nói: "Ba viên gạch lật lên ở An gia trang chính là để dẫn dụ muội đi về phía Bắc, trận pháp Kỳ môn độn giáp đêm hôm qua là để bắt sống muội, có phải muội biết chuyện gì mà chưa nói cho đại ca hay không?"
Lục Kiều Kiều vốn định thăm dò xem An Thanh Nguyên có phải người của phủ Quốc sư hay không, chẳng ngờ lại bị người ta quật ngược cho một câu, liền ỉu xìu ngồi trên bệ bếp cúi gằm đầu nhìn vào trong cái nồi: "Chuyện của muội mấy năm trước chắc huynh cũng biết, muội rời nhà lâu như vậy, còn biết được chuyện gì chứ? Phải rồi, đại ca có gieo quẻ bói về việc của cha chưa?"
An Thanh Nguyên chỉ cười cười đầy bất lực: "Sao ta lại chưa bói chứ? Chỉ cần biết cha vẫn còn sống là yên tâm phần nào rồi, xem quẻ tượng thì cha đang ở phía Bắc phủ Cát An. Nhưng phía Bắc rộng lớn như vậy, tìm làm sao được? Kể cả trong phủ Cát An nhỏ bé này, nếu muốn giấu một người, có khi cả đời cũng không tìm được ấy chứ."
Lục Kiều Kiều lại xáp lại gần, nói: "Đại ca có biết bát tự của cha không? Chúng ta có thể dùng Diêm vương điếu hồn chú lần theo, hì hì, giống như lúc đại ca truy theo tung tích của muội ấy."
Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào mắt An Thanh Nguyên, tập trung toàn bộ tinh thần chờ đợi để tìm chút sơ hở lộ ra trên gương mặt hoặc trong ánh mắt anh ta.
An Thanh Nguyên đưa tay nhặt cơm cháy bỏ vào thùng, đợi lát ngâm nước là có thể đem cho gà ăn, lắc lắc đầu nói "Kha kha, lúc ta truy theo muội có dùng Diêm vương điếu hồn chú đâu, khi tới bến đò Thanh Nguyên, thấy toàn quan sai vây ở đấy, hỏi người ta mới biết muội đã chạy lên phía Bắc, còn biết muội đã nổ súng ở bến đò nữa… Cha xưa nay rất coi trọng việc giữ kín bát tự không lộ ra bên ngoài, ta cũng chỉ biết ngày sinh của ông chứ không biết chính xác giờ sinh."
An Thanh Nguyên nhẹ nhàng đưa vấn đề của Lục Kiều Kiều về lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, không lộ ra chỗ nào không tự nhiên, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe tiếp.
"Với lại một ngày có mười hai canh giờ, chúng ta cũng không thể làm mười hai cái Điếu hồn châm, chia cho mười hai người đi truy lùng được, vì vậy vẫn không thể dùng Điếu hồn chú… chỉ cần cha còn sống, chúng ta vẫn còn thời gian để tìm kiếm. À, phải rồi, Vô Vị đại sư hình như biết điều gì đó, nhưng ông ấy cứ tỏ vẻ thần bí, lại còn bắt chúng ta ở đây một tháng mới chịu nói.
Theo muội thì ông ấy muốn giở trò gì vậy?"
Nhị ca An Thanh Viễn cũng xáp lại gần bệ bếp, ngó đầu vào nói: "Hồi trước đệ cũng không biết cha có bạn là hòa thượng trên núi này, sao Tiểu Như lại biết thế?"
Lục Kiều Kiều nói: "Các huynh đều đi ra ngoài từ sớm mà, bao nhiêu năm chỉ có muội với cha, lúc các huynh không có nhà, thỉnh thoảng cha lại dẫn muội lên núi tìm người nói chuyện, về sau thì quen với Vô Vị đại sư… lúc các huynh về nhà, ngày nào cha cũng ở nhà với các huynh, mà lão hòa thượng lại chẳng bao giờ xuống núi thăm cha cả, đương nhiên các huynh không biết cha quen với ai rồi."
Nhị ca An Thanh Viễn lại nói: "Ta ra ngoài làm ăn đã mười năm, cha quen biết ông ấy được bao lâu rồi?"
"Ùm, chắc cũng khoảng mười năm gì đấy, đại ca còn lên kinh làm quan từ trước đấy nữa, lại càng không biết chuyện của cha." Lục Kiều Kiều nói đi nói lại, trong giọng điệu lại thêm mấy phần trách móc hai người anh trai không thường xuyên về thăm cha.
An Thanh Viễn nhìn tiểu muội dẩu môi lên, lấy làm ngại ngùng, bèn mò trong người lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ: "Tiểu Như, nhị ca có quà cho muội đây… muội xem…"
"Oa!" Trước mặt Lục Kiều Kiều xuất hiện hai chiếc bông tai bằng ngọc xanh sẫm ngả đen hình lá liễu, sáng óng ánh, được bọc vàng hết sức tinh xảo, nhìn kỹ lại, màu xanh của miếng ngọc trông như thể đang chảy xuống phía dưới, sắc ngọc đậm đều mà sinh động.
Lục Kiều Kiều đón lấy bằng cả hai tay, không giấu nổi nụ cười tươi như hoa nở, cặp mắt cũng phát ra ánh sáng màu xanh lục như hai chiếc bông tai.
"Đây là đồ tốt gì vậy ạ?"
"Loại ngọc này gọi là Khởi La, chuyên dùng để làm bông tai cho các cô gái…" Vừa nói đến ngọc thạch, hai mắt nhị ca An Thanh Viễn cũng giống như Lục Kiều Kiều, sáng lên sắc xanh lục, miệng thao thao bất tuyệt: "Miếng ngọc này ban đầu to như quả bí đao ấy, lúc mới đào lên trông đen sì sì, không thương gia nào ra giá cả, nhà chủ cũng không nhìn ra được nó có gì hay ho, nghĩ cũng chẳng bán được mấy tiền, bèn vứt vào trong chuồng ngựa để lát sàn."
Ba đời sau, miếng ngọc ngày ngày bị vó ngựa giày xéo lên, không ngờ lại lộ ra sắc ngọc bên trong. Một hôm ánh mặt trời chiếu vào, nó phản xạ ra ánh sáng màu xanh, để chủ nhà phát hiện được, người chủ mới vội vội vàng vàng cho mài giũa kiểm tra, vừa nhìn liền ngã ngửa người, thì ra đây là thứ phỉ thúy cực phẩm, không phải màu đen, mà là xanh quá, xanh đến mức thoạt nhìn tưởng màu đen, nếu cắt ra làm trang sức, thì thứ ngọc này càng mỏng lại càng xanh…"
"Chà…" Lục Kiều Kiều nghe đến há hốc miệng không ngậm lại được, nước dãi chảy cả ra ngoài.
"Sau đó thì sao? Hả… hả?"
An Thanh Nguyên thấy hai em nói chuyện vui vẻ như vậy, cũng cười cười hùa theo.
An Thanh Viễn nói: "Về sau, trong một ngày hội, người chủ đã đem ngọc chế tác thành một bộ trang sức cho vũ nữ đeo vào, đám vũ nữ ấy mặt trắng bóc, miệng thoa son đỏ chót, tai đeo phiến ngọc xanh đen, ba thứ màu sắc ấy tôn nhau lên, quả thực là mỹ diệu tuyệt trần…"
Lục Kiều Kiều giơ hai chiếc bông tai bằng ngọc Khởi La lên trước mắt, ngây ngất nói: "Muội cũng có thể trang điểm kiểu ấy mà…"
"Huynh đã nói hết đâu… người chủ đó còn dùng các phiến ngọc làm thành một chiếc đèn lồng, thắp lửa bên trong, buổi tối nhìn từ bên ngoài những phiến ngọc màu xanh đen được ánh sáng chiếu vào trở nên xanh ngắt đẹp vô cùng, khiến ai ai cũng muốn cướp lấy một miếng. Số bông tai ngọc ấy liền nổi tiếng chỉ trong một đêm, vì nó được khai thác ở Khởi La, thế nên gọi là ngọc Khởi La.
Muội giơ lên chỗ có nắng mà xem…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!