Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức ngồi dưới đất đưa mắt nhìn nhau, Đặng Nghiêu nói: "Không lợi hại đến mức ấy chứ?" Bản thân y hiểu rất rõ, phải tu hành mấy chục năm mới có thể khiến nguyên thần xuất khiếu[3] và dị hóa, cô bé con này không thể nào có nguyên thần lớn mạnh trong thời gian ngắn ngủi như vậy được.
[3] Nguyên thần tách ra khỏi cơ thể.
"Có phải đã uống thuốc gì không?" Kim Lập Đức cũng cho rằng Lục Kiều Kiều không thể có công lực cao cường như thế.
Mục Linh và Mục Thác đang bò về phía Lục Kiều Kiều, nhưng vừa lại gần kết giới đã bị hất văng ra lần nữa. Không phải bọn họ không có cách đối phó với Lục Kiều Kiều đã nhai thuốc phiện phát điên, chỉ có điều Quốc sư đã hạ lệnh chỉ được phép bắt sống Lục Kiều Kiều, vì vậy tất cả đều phải chịu trận cho cô đánh.
Đúng lúc này, từ phía xa vang lên tiếng vó ngựa, bốn thớt khoái mã xông thẳng về phía kết giới của Lục Kiều Kiều.
Người đi đầu là một trung niên tướng mạo tuấn tú, ngựa chưa phóng đến trước mặt Lục Kiều Kiều, người đã rời khỏi yên nhảy vọt lên không trung. Anh ta hét lớn: "Cẩu tặc ở đâu đến đây làm xằng!" đồng thời rút trên lưng ngựa ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm rung rung vạch ra một đóa kiếm hoa đâm về phía Mục Linh ở gần nhất.
Đầu Lục Kiều Kiều không thể chuyển động, nhưng qua giọng nói cô đã nhận ra người mới đến chính là đại ca An Thanh Nguyên của mình.
Mục Linh Mục Thác là anh em sinh đôi, tâm ý tương thông, cùng tiến cùng lùi, vừa thấy trường kiếm đâm tới, hai người đều lăn tròn dưới đất bật dậy, hai thanh đao
cùng lúc chặn trường kiếm của An Thanh Nguyên lại, nhất thời đao kiếm chạm nhau chan chát, thêm một trận kịch chiến nổ ra.
Ba người khác cưỡi ngựa xông tới cũng lập tức nhảy khỏi yên ngựa, hai đại hán vừa chạm chân xuống đất đã rút đao chém về phía Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức, hai người Đặng, Kim chẳng còn tâm trạng chiến đấu, vừa thấy có người tấn công liền vừa lăn vừa bò lùi về phía sau. Đại hán cuối cùng vóc người cao lớn khôi vĩ, mũi thẳng mặt vuông, vừa tiếp đất liền rút một khẩu súng ngắn nhằm vào Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu lùi lại thấy một gã cao lớn rút súng ngắm chuẩn vào mình, liền thất thanh kêu lên: "Không phải chứ, lại bắn ta nữa…"
Kim Lập Đức hét: "Người huynh to, dễ ngắm…" Lời vừa dứt, người đã biến mất vào bóng đêm. Lần này Đặng Nghiêu không còn ngu ngơ nữa, y ngả người lăn tròn một vòng dưới đất, tránh được một viên đạn, rồi "bùm" một tiếng phóng khói mù ra, sử dụng phép độn thổ biến mất.
Lục Kiều Kiều trông thấy người cao to bắn súng Tây đi qua trước mặt mình, vóc dáng hết sức quen thuộc thân thiết, bèn buột miệng gọi: "Nhị ca!"
Thì ra người đàn ông cao to bắn súng Tây này là nhị ca An Thanh Viễn của Lục Kiều Kiều, anh ta lo lắng đứng bên ngoài kết giới kình phong cuồn cuộn, nói lớn: "Nhị ca đến giúp muội đây! Tiểu Như… ta không qua được, bên đó gió lớn quá… "
An Thanh Nguyên ở phía bên kia chống đỡ tương đối thong thả trường kiếm trong tay đánh ra mười mấy chiêu liên hoàn, "đinh đinh đang đang" đẩy lùi hai anh em Mục Linh và Mục Thác, đoạn anh ta liếc sang phía Lục Kiều Kiều hét lớn: "Tiểu Như! Muội không thể gượng ép thúc đẩy nguyên thần như vậy, mau ngừng kết giới ngay!"
Lục Kiều Kiều bấy giờ mới nhớ ra, nhị ca An Thanh Viễn tính tình hào sảng, tuy hồi nhỏ là người thân với cô nhất, nhưng xưa nay anh ta ghét đọc thi thư, cũng không thích theo cha học huyền học, tuổi còn trẻ măng đã xin tiền nhà đi buôn bán với đám bạn lêu lổng, không lâu sau lại muốn phát tài lớn, còn chạy đến tận Đằng Xung ở
Vân Nam mở xưởng khai thác ngọc, làm thương nhân ngọc thạch, mấy năm mới về nhà một lần.
Vị nhị ca này của cô, hỏi anh ta xin tiền nhất định không thành vấn đề, nhưng muốn nhờ anh ta giải trừ bùa chú thì không thể nào, vì vậy Lục Kiều Kiều vội chuyển sang nói với An Thanh Nguyên: "Đại ca… Phược long chú! Là Phược long chú!"
Hai đại hán vừa dọa lui Kim Lập Đức và Đặng Nghiêu thu tay về liền chuyển sang tấn công Mục Linh, Mục Thác, xét tình thế trước mắt nhiệm vụ bắt sống Lục Kiều Kiều xem ra không thể hoàn thành, Mục Linh và Mục Thác chống đỡ mấy đao rồi cũng cướp đường bỏ chạy.
An Thanh Nguyên kêu lên: "Đừng đuổi nữa, Tiểu Như không sao là tốt rồi."
Lục Kiều Kiều chầm chậm thu hồi kết giới, An Thanh Viễn chạy đến sau lưng đỡ cô, còn An Thanh Nguyên thì chập ngón tay thành kiếm quyết, vạch trên trán Lục Kiều Kiều một đạo Ngọc văn chú, trên không trung hiện ra một chùm đường cong màu bạch ngọc đẹp đẽ, An Thanh Nguyên xòe bàn tay vỗ xuống trán cô, hét lên một tiếng: "Tan!" toàn thân Lục Kiều Kiều liền mềm nhũn ra dựa vào lòng An Thanh Viễn.
Xương cốt và cơ thịt khắp người cô đều đau như bị ai vặn đứt lìa, ngẩng đầu lên nhìn thấy nhị ca từ nhỏ đã thân thiết nhất với mình, nước mắt liền trào ra. Nhưng Lục Kiều Kiều không có thời gian để khóc, cô trông thấy hai đại hán còn lại đã quây lấy Tôn Tồn Chân đang nổi điên vung gậy đập loạn xạ.
Cô lớn tiếng gọi: "Đừng đánh y, y là bạn tôi đấy, y bị người ta ếm bùa lên rồi!"
An Thanh Nguyên nói: "Dùng bùa phép gì vậy, sao hắn cứ đập loạn xạ như thế?"
Lục Kiều Kiều đáp: "Muội không biết, đại ca mau cứu y với…"
Cô vùng vẫy muốn chạy lại xem An Long Nhi, An Thanh Viễn liền bế bổng cô lên đi ra phía đó, An Long Nhi nằm gục dưới đất bất động. Lục Kiều Kiều từ nãy vẫn quan sát nó và hai người lớn chiến đấu, trong ấn tượng của cô, lúc về sau này An Long Nhi không hề trúng đao, vết thương chủ yếu của nó nằm ở trên lưng.
Lục Kiều Kiều sờ mũi An Long Nhi, thấy vẫn còn hơi thở, liền ngẩng đầu lên nói: "Nhị ca, giúp muội cứu thằng nhỏ này, muội vẫn còn một người bạn không thấy đâu, muội phải đi tìm anh ta…"
An Thanh Viễn gãi gãi đầu, nói: "Tiểu Như kiếm đâu ra lắm bạn thế?"
Lục Kiều Kiều gượng đứng lên, loạng choạng định quay lại trận địa máu loang đầy đất lúc nãy. An Thanh Viễn bèn kêu lên: "Đại Hải ca, Thuận Tử ca, cứ mặc kệ tên điên đó đã, qua đây cứu đứa nhỏ này, tôi và em gái ra bên kia một chút…"
Hai đại hán mà An Thanh Viễn dẫn theo là bảo tiêu mà xưởng đồ ngọc của anh ta thuê, một người tên Tần Đại Hải, một người là Lữ Thuận. Vì nghề buôn ngọc này động một chút là tiền hàng lên đến cả nghìn cả vạn lượng bạc, khai thác xong còn phải vận chuyển đi khắp nơi, vì vậy trên đường nhất định phải mời tiêu cục theo áp tải hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!