Lục Kiều Kiều liếc mắt lườm nó, cười cười, ánh mắt không ngờ lại kiều diễm mê hồn, âm thanh mềm mại nhưng hơi khàn khàn: "Thằng lỏi con đúng là đã đọc thứ sách bậy bạ ấy…"
Sau đó cô chậm rãi hất ống tay áo lên, thân hình phơ phất giữa làn gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng múa ra những điệu vũ tuyệt diệu. Cùng với điệu múa, Lục Kiều Kiều khe khẽ ngâm lên: "Giang nhiễu hoàng lăng xuân miếu nhàn Kiều oanh độc ngữ quan quan…"
Động tác của cô rất chậm, thân thể rất mềm mại, có thể nhận ra khả năng khiêu vũ trời phú; thân thể cô nhỏ nhắn nhưng đầy đặn cân đối, chỉ cần không có ai đứng bên cạnh, tuyệt đối không thể nhận ra cô chỉ cao chưa đầy sáu thước.
Tay múa hoa, chân khẽ nhảy, Lục Kiều Kiều tiếp tục nhẹ giọng ngâm lên: "Mãn đình trung điệp lục đài ban, Âm vân vô sự, Tứ tán tự quy sơn…"
An Long Nhi chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt, nó thực sự không ngờ mình lại có diễm phúc được ngắm Lục Kiều Kiều nhảy múa cho một mình mình xem. Động tác của Lục Kiều Kiều càng lúc càng chậm, An Long Nhi thấy động tác của cô hơi run rẩy, không biết là lạnh, là mệt, hay là…
"Tiêu cổ thanh hy hương tần lãnh, Nguyệt nga liễm tận loan hoàn…"
An Long Nhi từ nhỏ đã học tập thi thư, cũng có ấn tượng khá nhiều về Đường thi Tống từ, bài từ này nó nhớ tên là "Lâm giang tiên". Nó đắm chìm trong dáng múa của Lục Kiều Kiều; đồng thời cũng chìm vào tiết tấu của cô, bất giác khe khẽ ngâm tiếp câu cuối cùng:
"Phong lưu giai đạo thắng nhân gian, Tu tri cuồng khách, Bính tử vi hồng nhan…[2]"
[2] Đây là bài từ "Lâm giang tiên – Giang nhiễu hoàng lăng xuân miếu nhàn" của Ngưu Hy Tế thời Ngũ Đại, tả cảnh ở miếu Hoàng Lăng thơ Nga Hoàng, Nữ Anh, hai
người vợ của vua Thuấn, nhân đó bày tỏ cảm xúc của mình. Dịch nghĩa:
Mùa xuân, sông uốn khúc chảy quanh miếu Hoàng Lăng
Chim oanh kêu quan quan một mình
Đình các phủ đầy rêu xanh
Mây đen vô sự, bồng bềnh bao quanh ngọn núi
Tiếng tiêu tiếng trống đã vắng bặt, hương tàn tro lạnh
Chỉ còn vầng trăng sáng giữa trời
Đều nói phong lưu nhất thế gian
Phải biết rằng khách ngông cuồng liều mạng vì hồng nhan.
Lời An Long Nhi vừa dứt, động tác Lục Kiều Kiều cũng dừng lại, hai chân mềm nhũn quỳ gục dưới đất, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
An Long Nhi lập tức chạy đến bên cạnh ngồi xuống đỡ cô dậy, Lục Kiều Kiều nhào vào lòng thằng bé, úp mặt lên ngực nó run rẩy khóc nấc lên.
Đại Hoa Bối dường như hiểu được nỗi thương tâm của Lục Kiều Kiều, nó đi tới bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại rúc đầu vào lòng, lè lưỡi liếm gương mặt cô.
Lục Kiều Kiều gắng nén tiếng khóc, không muốn làm người khác thức giấc; mặt cô áp rất chặt lên ngực An Long Nhi, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng như vậy không thể làm nước mắt ngừng rơi, lúc này An Long Nhi không còn cứng đờ người ra nữa, nó vòng hai tay ôm chặt lấy Lục Kiều Kiều.
Nó không biết chuyện gì có thể khiến cô đau lòng đến độ như thế, nhưng thấy Lục Kiều Kiều thương tâm là vậy, trái tim nó cũng đau nhói lên chẳng kém gì cô.
Hai người cứ vậy ôm nhau trên sân phơi ở tầng hai, tới khi trời hửng sáng, Lục Kiều Kiều mới một mình về phòng đi ngủ. An Long Nhi trở về phòng mình, thấy Jack đang nằm trên giường, tứ chi choãi ra thành hình chữ đại () ngủ say tít, thi thoảng lại cười ngây ngô.
Khi Lục Kiều Kiều gõ cửa phòng Jack và An Long Nhi, trời đã gần trưa. An Long Nhi nhìn gương mặt cô, không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì của sự buồn bã nữa. Lúc này, Lục Kiều Kiều lại giống như thường ngày, ánh mắt giảo hoạt, như cười mà chẳng phải cười, miệng ngậm ô mai, bộ dạng như một cô gái nhỏ tinh nghịch, làm An
Long Nhi có cảm giác tất cả chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm giác tấm thân cô dính chặt vào người nó vẫn còn rành rành ra đó.
An Long Nhi đang ngây ngẩn trong lòng, bần thần nhìn Lục Kiều Kiều, trong mắt toàn là hình ảnh cô nhảy múa dưới trăng đêm qua, nhưng Jack thì đã nhìn ra hôm nay Lục Kiều Kiều có chút khác với mọi ngày. Cô không chải tóc chẻ ngôi như mọi khi, mà buộc thành một bím ở sau đầu, lại mặc bộ đồ ngắn bó sát của An Long Nhi, thoạt nhìn trông giống như một gã chạy việc lặt vặt cho cửa hàng.
Jack cười hì hì hà hà nói: "Chậc, Kiều Kiều hôm nay chuẩn bị đánh nhau với người ta chắc."
Trong ấn tượng của Jack, Lục Kiều Kiều chỉ mặc đồ nam trước khi lâm trận chiến đấu, có điều xét tình hình trước khi đi ngủ tối qua, hình như hôm nay cũng không xảy ra sự việc nguy hiểm đến mức phải đánh đấm gì.
An Long Nhi lờ mờ hiểu được nguyên nhân, câu chuyện tối qua nó nghe được, nếu không có gì ngoài dự đoán, thì cô nữ sinh trong chuyện chính là Lục Kiều Kiều, đây cũng chính là nguyên nhân cô sống một thân một mình ở Quảng Châu. Giờ cô đổi sang mặc nam trang, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra mình, tránh bị lườm nguýt nói bóng nói gió, có về nhà cũng không để người trong gia đình phải mất mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!