"Còn có cả hình sát nữa?" Phạm Trọng Lương không ngờ một cái lồng chim lại gây ra nhiều chuyện như thế.
An Long Nhi nói: "Hình dạng hòn núi giả này như hổ, mà hổ chính là biểu trưng cho thế của quan ở trong nha môn. Xây lồng chim ở phía trước hổ đá thế này còn gọi gì
là lồng chim nữa chứ? Rõ ràng là một cái lồng nhốt hổ; Phạm đại nhân nếu không tin, có thể đứng ở cửa nhập khí của hậu hoa viên nhìn qua đây, hòn núi giả vừa khéo
bị cái lồng chim ở trước mặt trùm lên, khí vừa qua cửa đã vào lồng trước…"
Phạm Trọng Lương rảo chân bước ra chỗ cửa vườn, quả nhiên do sự sai lệch về góc nhìn, ông ta trông thấy hòn núi bị trùm bên trong lồng chim, trên trán đã bắt đầu
lấm tấm mồ hôi.
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, lại để ý thấy thần sắc của Phạm Trọng Lương, biết rằng đã đến lúc tăng thêm vài ba phần áp lực, bèn nói với ông ta: "Phạm đại nhân
trước nay vốn dĩ chỉ là hổ ở trong lồng, chẳng trách hơn nửa năm nay muốn chỉnh đốn tác phong của đám quan lại dưới quyền mà lực bất tòng tâm, cứ tiếp tục thế này,
chỉ sợ nanh vuốt cũng bị nhổ mất."
An Long Nhi cũng nói: "Mãnh hổ vào lồng cũng là điềm báo đại nhân vào lồng, vì vậy cháu mới bạo gan phỏng đoán Phạm đại nhân sẽ vướng phải vạ ngục tù."
Lục Kiều Kiều không để nó dừng lại, lập tức tiếp lời: "Nói không chừng người ta đã chỉnh lý xong các tư liệu về Phạm đại nhân, mật tấu lên triều đình từ lâu rồi cũng
nên."
"Vậy phải làm sao?" Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên mặt Phạm Trọng Lương.
Lục Kiều Kiều nói: "Về mặt phong thủy có thể cứu được, chỉ là không biết kiếp số của Phạm đại nhân có phải do ý trời hay không, chuyện này lại liên quan đến sự đi ở
và an nguy của trên dưới hơn trăm người trong nha môn, đồng thời ảnh hưởng đến sinh kế của dân chúng cả châu huyện, chúng tôi không dám tùy tiện làm trái ý trời
mà phá đi cục diện phong thủy này."
Phạm Trọng Lương lấy khăn tay lau mồ hôi trán, đoạn cất tiếng hỏi: "Cô nương còn muốn gì nữa?"
"Tôi thấy hai bên xương gò má của Phạm đại nhân có Thiên quan tinh nhô cao; mũi nhỏ cánh mỏng, Tài tinh nghèo nàn, đúng như câu bậc đại quý không hỏi việc tiền
tài, quan cao hiển quý mà không có Tài tinh chiếu rọi mới là tước vị chân chính; dân nữ tin rằng Phạm đại nhân là vị quan tốt, không dư dật tiền của để trả thù lao cho
việc bày cục phong thủy, nên chỉ cầu mong đại nhân có thể cho dân nữ một món nợ ân tình…"
Phạm Trọng Lương nói: "Đúng thế, Phạm mỗ thực sự không có nhiều vàng bạc để cảm tạ các vị, có điều nếu là việc hợp lý hợp tình mà Trọng Lương này có năng lực
thực hiện, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, liền nhoẻn miệng cười tươi tắn: "Dân nữ tuyệt không dám đưa ra yêu cầu quá đáng với Phạm đại nhân, vì vậy, xin ngài hãy đáp ứng với
dân nữ trước đã."
Phạm Trọng Lương thực tình không thể nhìn thấu Lục Kiều Kiều đang suy tính điều gì, ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, hồi lâu sau mới nói: "Được, ta chấp thuận, cô
nương nói đi."
"Đa tạ Phạm đại nhân, dân nữ cũng tin ngài không phải hạng người nuốt lời, nên mới dám đưa ra thỉnh cầu này; hôm nay chúng ta đều bình thường an ổn, chỉ mong
ngày sau ngộ nhỡ chúng tôi có chuyện cần nhờ vả, xin Phạm đại nhân nhớ là mình thiếu chúng tôi một món nợ ân tình." Thì ra Lục Kiều Kiều đang tròng thêm một
vòng đai bảo hiểm nữa.
Phạm Trọng Lương và Dương Phổ nghe xong đều thở hắt ra một tiếng, Phạm Trọng Lương nói: "Phạm mỗ nhận lời với cô nương, sau này xin nợ cô nương một món
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!