Cận Vũ Thanh định thăm dò cậu kỹ hơn, ai ngờ vừa mới mở miệng, Arian đã đột ngột đứng dậy quay lưng đi, ngắt lời y, những ngón tay trong ống tay áo bất an mân mê.
Không phải là đang xấu hổ đấy chứ? Cận Vũ Thanh chú ý đến hành động nhỏ của cậu thầm nghĩ.
"Arian, cậu... này, này?"
Arian đột nhiên lại dùng ma lực ngưng tụ thành dây thừng, trói chặt chân tay Cận Vũ Thanh lại, ném trở lại dưới gốc cây. Cúi đầu nhìn bờ vai tr*n tr** của y, bộ quần áo bị xé rách một cách thô bạo, suy nghĩ một lát, vẫn cởi áo khoác trên người mình ra mặc cho y, rồi mới không chút biểu cảm sải bước lớn rời khỏi tầm mắt của Cận Vũ Thanh.
Đây đâu chỉ là xấu hổ, rõ ràng là tức giận đến mất khôn! Người bị xâm phạm rốt cuộc là ai chứ! Cận Vũ Thanh tức giận lẩm bẩm, nhưng lại không có cách nào, đành phải kiên nhẫn chờ cậu quay lại.
Đêm bên bờ suối gió lạnh, Arian dùng nước suối để dọn dẹp bản thân, rửa sạch những dấu vết đáng ngờ do nhất thời kích động gây ra. Đợi đến khi người sạch sẽ như mới, chợt nghĩ đến cơ thể của Tinh Linh bây giờ không còn khỏe mạnh như những năm trước, trong rừng núi hoang vu khó tránh khỏi sẽ vì sự tồn tại của cậu mà thu hút ma linh cấp thấp đến, y lại không còn linh lực để bảo vệ bản thân.
Mày nhíu lại, qua loa sửa sang lại quần áo rồi đi trở về.
Lúc quay về từ xa đã thấy Cận Vũ Thanh đã di chuyển vị trí, dáng người vặn vẹo kỳ lạ, mặt hướng về phía mình vừa rời đi như thể vẫn luôn chờ cậu đến. Tuy nhiên đến gần mới phát hiện y đã dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, vầng hồng trên mặt đã tan hết, khóe miệng lại nở một nụ cười khó hiểu.
Suốt quãng đường trước đó, nếu không phải Arian ép buộc dùng ma lực để y ngủ thiếp đi, vị Vua Tinh Linh thất thế này tuy không đến mức hận thù sâu, nhưng vì cơ thể yếu ớt nên sắc mặt mệt mỏi, biểu cảm thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy chuyện gì thú vị mới hơi giãn ra một chút.
Sao đột nhiên... tâm trạng lại tốt lên rồi? Hơn nữa lại còn sau khi xảy ra chuyện khó coi như vậy.
Arian không hiểu, bước tới gỡ bỏ dây thừng trên người Tinh Linh, cũng dựa vào bên cạnh y nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm, Cận Vũ Thanh trên người vẫn thấy lạnh, tự giác chui vào chỗ ấm áp bên cạnh. Arian bị y cử động lung tung như con sâu làm cho tỉnh giấc, định trói chặt y lại cho yên phận, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy Tinh Linh đang ngủ say sưa trên đùi mình, vẻ mặt hiền hòa bình yên đó, nội tâm phiền muộn bất an của thanh niên cũng theo nhịp thở của y mà từ từ dịu lại.
Tinh Linh thỉnh thoảng lại đổi tư thế ngủ, rõ ràng đã coi đùi của ma linh thanh niên như một chiếc gối da mềm mại thượng hạng.
Arian cúi gập lưng, môi gần như sắp chạm vào trán Cận Vũ Thanh, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hoang đường kia, lập tức đầu đau nhói, ngay sau đó đành thôi chỉ ôm y vào lòng, dùng áo choàng che đi những cơn gió đêm thổi từ bốn phía.
Sau khi trời sáng, Arian bắt được hai con thỏ béo, dùng đá xếp tạm bợ rồi bắt đầu nhóm lửa. Cậu làm thịt thỏ rửa sạch rồi xiên lên nướng trên lửa, thịt thỏ kêu xèo xèo mỡ chảy ra.
Lúc Cận Vũ Thanh bị mùi thịt thơm đánh thức, cậu đã lật thịt thỏ nướng qua mấy lượt, bề mặt nướng vàng óng mỡ màng, xé đùi thỏ ra, bên trong là thịt trắng nõn mềm mại, còn bốc hơi nóng hổi, lập tức làm cho cơn thèm ăn đã bị bỏ đói quá lâu của Cận Vũ Thanh trỗi dậy.
Lúc y còn là Vua Tinh Linh tuy không có quy định không được ăn thịt, nhưng thịt y ăn cũng chỉ là những sợi thịt nhỏ li ti, nhiều nhất là một con cá hấp nguyên con, nhưng cá thì có thể gọi là thịt sao! Bụng Cận Vũ Thanh trống rỗng, hai mắt nhìn thịt thỏ đến muốn tóe lửa xanh.
Y nhìn Arian xé thịt thỏ thành những miếng nhỏ, thổi cho nguội, vừa định bụng đợi nguội rồi sẽ được ăn... Arian từ phía sau lấy ra một chiếc lá rộng đã được rửa sạch, gói hết thịt vào trong đó, dùng một cọng cỏ mềm dài buộc lại, rồi nhét vào túi áo.
Cận Vũ Thanh: "..."
Thanh niên dập lửa, vẫn không hề nhắc đến chuyện thịt thỏ, ngược lại từ trong lòng lấy ra mấy quả dại đưa cho y.
Cận Vũ Thanh nhìn những quả tròn màu tím đỏ, tuy vẫn còn nhớ nhung cái đùi thỏ béo ngậy kia, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm u của Arian lại nuốt lời vào bụng, nhận lấy quả rồi chùi vào tay áo mới cho vào miệng cắn.
Arian dùng nước dập tắt đống lửa trên đất, dẫm mấy cái rồi dùng cỏ khô đất vụn che đi, quay đầu nhìn thấy Tinh Linh đang l**m khóe môi, tao nhã bóc vỏ quả tím, một chút nước quả màu đỏ dính trên khóe miệng y.
Thịt quả tím chứa nhiều nước ngọt ngào, tuy nhiên lớp vỏ cứng bên ngoài lại khá phiền phức. Cận Vũ Thanh nếm được một chút vị ngọt, nhưng lại bị lớp vỏ này cản trở không ăn được hết phần thịt quả, y trông có vẻ động tác lịch sự, thực ra là đang ngẩn người không biết làm thế nào để mở thứ này ra.
Arian khẽ nhướng mày, trong lòng có chút băn khoăn về chuyện tối qua, cũng muốn nhân cơ hội này để làm rõ suy nghĩ của Tinh Linh, cậu liếc nhìn quả tím đã bị bóc đến mức không thể nhìn thẳng, khẽ hỏi: "Ta giúp anh nhé, Loy?"
Kể từ khi nhận ra cậu là Trần Nghệ, Cận Vũ Thanh hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, vô cùng nghe lời đưa tay ra.
Arian lại cười, đáy mắt ẩn hiện những tia đỏ: "Không phải là anh muốn không làm mà hưởng chứ? Vị vua của ta."
Cận Vũ Thanh: "...??"
"Ít nhất cũng phải để ta thấy được thành... ý..." Lời chưa nói hết, mắt của thanh niên bỗng trợn lớn. Bởi vì Tinh Linh tự ý cúi xuống, cẩn thận ngậm lấy môi cậu cắn nhẹ, nước quả ngọt ngào cũng dính lên khóe miệng cậu.
Cái kiểu cậu thích, từ kiếp trước y đã nắm rõ rồi.
Cận Vũ Thanh mong đợi nói: "Như vậy được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!