Một lát sau, anh xoay người cử động điều chỉnh tư thế ngồi.
"Tôi chưa ngồi xe buýt bao giờ, khó chịu hơn tưởng tượng nhiều."
"Anh chưa từng ngồi xe buýt?" Cô không tin. Không phải anh là người ngoài hành tinh đó chứ?
"Từ nhỏ tôi đã có người đưa đón." Anh giải thích, rồi từ từ nhắm mắt lại. "Lúc nhỏ, khi thấy mọi người ngồi xe buýt, tôi còn rất hâm mộ, tôi cảm thấy họ đều có thể tự do quyết định mình muốn đi đâu, chỉ có mình tôi thì không được."
Bởi vì anh sinh ra đã là quý công tử, muốn đi thì sẽ luôn có người giúp việc trong nhà đưa anh đi trên những con đường lớn rộng rãi thoải mái.
Mộ Tranh buồn bã suy nghĩ, dường như cô có thể hiểu được tâm tình của anh, cô cũng từng là một tiểu công chúa ngồi trên chiếc xe xa hoa ấy, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Cô thở dài, cũng nhìn anh thổ lộ tâm sự. "Tôi thì khác hẳn với anh, lúc nhỏ tôi rất sợ phải ngồi xe buýt, bởi vì dù tôi có buồn ngủ, có mệt cỡ nào, thì tôi cũng không dám ngủ trên xe."
"Vì sao?" Anh tò mò mở mắt ra.
"Bởi vì tôi sợ khi tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình tôi." Cô chua chát cười khổ, kể lại chuyện sâu kín của mình, khi ba cô vừa qua đời, cô đã phải trải qua những ngày chạy trốn đói khổ.
Khi đó vì ba cô nợ nần quá nhiều, dì phải mang theo cô chạy ngược chạy xuôi, có nhiều lần dì cũng tàn nhẫn quyết tâm muốn bỏ đi đứa con riêng này, dù sao cô cũng không phải con gái do dì sinh ra, chỉ là đứa con gái trên danh nghĩa. Nếu không phải cô thông minh, chỉ sợ đã sớm lưu lạc đầu đường.
"… Sau đó, tôi đã thông minh hơn, mỗi khi lên xe buýt, nhất định sẽ tìm chỗ gần cửa sổ. Sau đó cứ nhìn mãi ra ngoài, chỉ cần nhớ kỹ các trạm xe buýt đã chạy qua, thì tôi sẽ không sợ không tìm thấy đường về nhà."
Thì ra cô cũng đã từng trải qua một quá khứ đau thương như vậy.
Quang Hy nhìn cô gái đang phiền muộn bên cạnh, trái tim đột nhiên đập mạnh hơn, anh nhận ra mình muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô gái vừa kiên cường lại yếu đuối này.
Mộ Tranh phát hiện ánh nhìn say đắm của anh liền yên lặng đỏ mặt.
Quang Hy nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô mà tươi cười.
"Nếu chúng ta biết nhau sớm thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xe buýt, tôi có thể ngồi bên cạnh cô, cô có thể yên tâm ngủ mà không cần sợ hãi, bởi vì tôi sẽ không bỏ cô ở lại một mình."
Mộ Tranh xúc động, nước mắt ở hai khóe mắt trào ra, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Quang Hy lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô, anh cảm động chăm chú nhìn cô, dường như anh còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lúc này di động lại đột nhiên vang lên, anh thở dài mở di động ra, là một tin nhắn, hỏi anh đang ở đâu.
Anh không nhắn lại mà chỉ đóng di động lại.
"Tôi phải về nhà."
"Sao vậy?" Cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh nhìn cô, cười dịu dàng. "Tối mai, chờ tôi ở Thánh Đức đường, không gặp không về."
"Ừm." Cô thẹn thùng gật đầu đồng ý.
Trời đã khuya, hai người đều tự về nhà, khi nằm trên giường, trong đầu họ đều hiện lên hình bóng của đối phương, nhớ từng cái chau mày, từng nụ cười của nhau, lồng ngực cảm thấy ngọt ngào ê ẩm, có cảm giác nói không nên lời.
Bọn họ không hề biết rằng, cảm giác kỳ lạ đó chính là tình yêu.
Trời chạng vạng tối, Quang Hy cùng các thành viên đã tập cầu xong, trời lại quá lạnh, khi đi ra khỏi phòng thay đồ, anh thấy Dĩ Thiến đang đi tới.
"Chào." Cô cười hì hì đứng trước mặt anh.
Anh nhíu mày ngạc nhiên. "Sao cô lại tới đây?"
"Anh quên rồi à?" Cô cong môi. "Chúng ta đã hẹn tối nay cùng nhau xem phim!"
"Thật à?" Anh ngẩn người, tối hôm qua tại bữa tiệc kia anh không tập trung, sau lại vội vàng đi cứu Mộ Tranh, căn bản đã quên mình hứa hẹn cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!