Chương 5: (Vô Đề)

Cô không nghĩ tới mình lại có cơ hội chơi đàn.

Mộ Tranh vừa quét dọn nhà ăn vừa nhẹ giọng hát thầm, nhớ tới lần gặp mặt gần nhất, vẻ mặt không khỏi hớn hở.

Bởi vì muốn chạy trốn sự thật, nên đêm hôm đó, cô đã chạy tới Thánh Đức đường, vụng trộm đụng chạm cây đàn dương cầm cô không nên đụng, lại bị Vương tử ngạo mạn và vô lý phát hiện, cô tưởng mình sẽ bị trách cứ, nhưng cuối cùng, anh lại đồng ý cho cô chơi đàn.

Anh nói từ nay về sau cô có thể đánh đàn, đánh những khúc mà cô muốn đàn cho anh nghe.

Đối với cô mà nói, việc đó giống như giấc mộng vậy, cô lại có thể đánh đàn, dường như khi đánh đàn cô có thể trở về hồi bé, tạm thời quên đi cuộc sống trần trụi trước mắt.

Cô có thể nằm mơ, đã từ rất lâu rất lâu, cô đã không có cảm giác nằm mơ rồi…

Mộ Tranh dừng động tác lau cửa sổ, sợ sệt nhìn đôi tay của mình, đôi tay này so với những cô gái bằng tuổi khác lại quá thô ráp, vừa thấy đã biết ngay là đôi tay phải chịu nhiều khổ cực.

Cô luôn hy vọng đôi tay của mình cũng mềm mại như những cô gái khác! Cô cũng hy vọng mình cũng tự do, vô lo vô nghĩ như những sinh viên ngoài kia, vui vẻ học hành, chơi đùa, tham gia công tác đoàn trường, cô rất hy vọng những điều đó…

"Cháu đang nghĩ chuyện gì vậy?" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Cô ngạc nhiên, xoay người lại, trước mặt cô là một gương mặt ngăm đen, là chú Tài, ông ta đang dùng đôi mắt đục ngầu đầy dục vọng kia nhìn cô đầy uy hiếp.

"Chú Tài, chú đến rồi à." Cô rất muốn tránh né ánh mắt ghê tởm kia. "Cháu sẽ mau chóng lau xong cửa sổ, đợi lát nữa sẽ vào bếp giúp dì rửa rau ạ."

"Không cần gấp như vậy, thừa dịp dì cháu đi mua đồ, chúng ta tâm sự chút đi."

Chú Tài vươn tay về phía Mộ Tranh, cô nhận thấy nguy hiểm liền lui một bước, làm mặt hắn biến sắc.

"Mấy ngày nay nhìn cháu hình như rất bận, sau khi tan tầm cũng không thấy đâu, cháu vẫn thường xuyên tới đó à?"

"Không có, cháu chỉ… đang chuẩn bị thi lên Đại học, nên muốn tìm nơi yên tĩnh để học bài."

"Trong nhà còn chưa đủ yên tĩnh à? Sao mỗi ngày còn phải chạy ra bên ngoài?"

"Cháu…" Mộ Tranh không biết nên giải thích thế nào, không thể nói cho chú Tài rằng cô phải đi đánh đàn cho Nhậm Quang Hy nghe được.

"Đừng tưởng rằng chú không biết cháu đang lén lút làm gì!" Chú Tài hừ lạnh, "Nhóc con, dù sao cũng phải để lại một chút cho người ta hưởng thụ chứ."

Câu này có nghĩa gì? Mộ Tranh sợ hãi, nhớ tới đêm đó ở Thánh Đức đường dường như đã nghe thấy giọng nói của chú Tài, hay người rình trộm ngoài cửa sổ kia chính là ông ta?

Nghĩ tới đó, cô không khỏi rét run rồi đảo mắt quan sát, thì ra dì không có ở đây, chỉ còn mình cô với chú Tài trong căn tin chưa mở cửa, cô cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần đành vội tìm lý do thoát thân.

"Đúng rồi, chú Tài, hôm qua cháu có mượn cái tua vít của trường học vẫn còn đây, cháu phải mang đi trả mới được."

Nói xong cô cầm tua vít lên, thừa dịp chú Tài còn không để ý đã vội vàng chạy ra khỏi nhà ăn.

Khi đi qua sân thể dục, giữa sân ồn ào tiếng người, tụ tập thành nhóm lớn ríu ra ríu rít, mà nổi bật giữa đám đông chính là Quang Hy.

Có chuyện gì vậy? Mộ Tranh không nhịn được tò mò, đứng phía sau đám người đang chăm chú quan sát.

Một cô gái xinh đẹp đứng đối diện anh, Mộ Tranh nhận ra cô ta chính là cô bạn gái đã bị Quang Hy vứt bỏ ngày trước – Trương Ngải.

"Nhậm Quang Hy, nghe nói mấy ngày trước anh nhận cá cược khiêu chiến nhỏ cơm hộp bướng bỉnh ở căn tin, kết quả lại thất bại! Chuyện này là thật à?"

"Tin tức truyền đi nhanh thật đấy." Quang Hy không nhìn cô trả lời.

"Tất cả mọi chuyện trong trường không có gì Trương Ngải tôi không biết." Cô tự hào tuyên bố, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

"Nói thật, tôi rất khó tin rằng chỉ một nhỏ cơm hộp nhỏ bé mà anh cũng không có biện pháp thu phục."

"Cô tin hay không cũng không sao, nhưng đấy là sự thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!