"Ai cho phép cô đụng vào cây đàn này?" Anh tức giận rít gào, tiếng hét vang khắp căn phòng, cũng đồng thời làm Mộ Tranh giật mình, cô ngạc nhiên dừng tay lại, nhìn về phía Quang Hy đang tức giận quát cô.
Tại sao lại khéo vậy chứ, cô lại gặp anh ở đây?
"Nói mau! Là ai cho phép cô vào đây?" Anh dường như rất tức giận, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận làm người khác khiếp sợ.
Bỗng nhiên tay chân Mộ Tranh luống cuống. "Thật xin lỗi, tôi không cố ý…"
Cô rất muốn chơi đàn dương cầm, chỉ vì rất muốn ôn lại niềm vui sướng khi xưa, cô biết giấc mộng kia đã là quá khứ không thể trở thành sự thật, cô chỉ cần vài phút đồng hồ, vài phút đồng hồ là được rồi, để cô có cơ hội nhấm nháp một chút hương vị hạnh phúc.
"Tôi lập tức sẽ đi ngay bây giờ."
"Cô đứng lại đó cho tôi!" Quang Hy thô lỗ kéo bả vai của cô. "Cô nghĩ Đại học Thánh Đức là nơi nào? Sách có thể tùy tiện mượn? Đàn dương cầm có thể tùy tiện chơi? Nơi này có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả?"
"Thật xin lỗi."
"Nếu lời xin lỗi có tác dụng, thì đã không cần có cảnh sát." Anh giận giữ quát. "Cô có biết cô đã làm sai điều gì không? Cô dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình làm bẩn cây đàn dương cầm này, dù cô có bồi thường bằng cơ thể của mình cũng không đủ!"
Làm bẩn? Anh ta có cần phải nói khó nghe vậy không?
Mộ Tranh cắn môi. "Vậy anh muốn tôi làm gì anh mới bằng lòng thả tôi đi?"
"Muốn làm gì?" Anh giễu cợt cười nhẹ. "Rất đơn giản thôi, chúng ta sẽ hoàn thành trò chơi đặt cược của cô, không phải cô cùng bọn họ đã cá trong một tháng sẽ theo tôi lên giường à? Được, đến đây đi, cởi quần áo ra!"
"Cái gì?" Mộ Tranh sợ hãi.
"Cô nghe không hiểu à?" Anh cười lạnh. "Tôi muốn cô cởi quần áo, chỉ cần cởi ra tôi sẽ để cô đi."
Cô không dám tin trừng mắt nhìn anh, tức giận đến mức toàn thân phát run.
"Cho dù trường này do nhà anh mở, thì anh cũng không có quyền nhục mạ người khác như vậy!"
"Nếu biết trường này do nhà tôi mở, thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời." Sắc mặt anh tối lại. "Nếu không tôi cũng không dám chắc người phụ trách căn tin trường học ngày mai có thể bị đổi người hay không…"
"Đủ rồi." Mộ Tranh cắt ngang lời anh, cô hiểu rõ vị Thái tử kiêu căng này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. "Tôi biết anh muốn gây khó dễ cho tôi, chỉ cần tôi cởi đồ anh sẽ để tôi đi đúng không?"
Anh buông cô ra rồi đứng tựa bên cạnh đàn dương cầm, thản nhiên nhìn cô, ngược lại cô cố nén khuất nhục, hai tay run rẩy nắm chặt vạt áo.
"Cởi đi!" Anh lạnh lùng thúc giục. "Đừng đứng trước mặt tôi giả vờ trong sáng, cô không phải đã nói mình là tay chơi à?"
Cô cắn chặt môi, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh nước.
Anh ngẩn ra.
"Anh thật sự rất đáng giận, Nhậm Quang Hy." Cô oán hận lên án. "Chờ tôi cởi xong, xin anh hãy trả lời cho tôi biết, một người vì sự sinh tồn mà phải biến mình thành một kẻ hèn hạ trước một người đàn ông, thì anh sẽ cảm thấy vui vẻ chứ?"
Giọng nói lên án đã làm rung động Quang Hy, anh nhìn chằm chằm Mộ Tranh, nhìn cô từng chút từng chút chậm rãi cởi bỏ cúc áo, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
"Nếu anh muốn tôi cởi, tôi sẽ làm, anh muốn trừng phạt tôi, mượn nhà ăn uy hiếp tôi, tôi không phản đối, anh nên suy nghĩ thử một chút, anh trêu đùa một người con gái như vậy, thật sự rất thú vị sao? Rất quang vinh sao? Đáng giá để khoe sao? Anh…" Cô phút chốc nghẹn ngào, nói không thành lời.
Quang Hy nhất thời buồn bực. Tại sao cô gái này lại giả bộ mình đáng thương như có nỗi ủy khuất rất lớn chứ? Tại sao anh phải đồng ý với cô, tại sao anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ác, ác đến mức người và thần đều tức giận?
Anh hít sâu, thu lại cơn tức giận.
"Thôi đi, đừng nói gì nữa, tôi không có hứng thú!"
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cởi cúc áo, ánh nhìn của cô giống như đang nhìn tên dã thú thấp kém nào đó, rất chán ghét khinh thường.
Anh bỗng dưng bực bội, giận cô, lại càng giận chính mình hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!