Chương 21: (Vô Đề)

"Đây là chuyện gì vậy?"

Dưới lời dặn dò của con trai, Quang Hy đã vội về tham gia tiệc sinh nhật của mẹ, khi anh phát hiện người mẹ luôn lạnh lùng nhưng hôm nay lại tràn ngập niềm vui, anh đã vô cùng giật mình, lại càng không dám tin, mẹ anh rõ ràng rất ghét Mộ Tranh, nhưng bây giờ lại vừa nói vừa cười với vợ anh, rất giống một đôi mẹ chồng – nàng dâu thân thiết.

"Em đã dùng phép thuật gì vậy?" Anh lén hỏi vợ.

"Đó không phải phép thuật gì đâu." Mộ Tranh mỉm cười nói nhỏ. "Chỉ là em làm cho mẹ biết, chỉ cần mẹ chịu mở lòng sẽ biết cháu nội bà rất yêu bà."

"Yêu?" Quang Hy ngạc nhiên: "Mẹ anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng thứ tình cảm này!"

"Đó là vì mẹ đã chịu tổn thương trong tình yêu quá nhiều, mới có thể ép mình không tin vào nó nữa." Mộ Tranh ngước mắt nhìn anh:

"Đến bây giờ anh vẫn không biết sự thật sao? Kỳ thật năm đó ba anh rời đi, là vì ông ấy đã có một người ở ngoài."

"Cái gì!?" Quang Hy khiếp sợ.

"Nghe nói ông ấy luôn ở Thánh Đức đường với người đàn bà kia." Mộ Tranh từ từ giải thích:

"Cho nên nơi đó đối với anh thì nó tượng trưng cho sự hạnh phúc, nhưng đối với mẹ thì nơi đó chính là sự thống khổ và sỉ nhục. Nhưng cho tới bây giờ, mẹ cũng không nói cho anh biết chuyện này, thậm chí còn liều mạng nghĩ cách giúp anh bảo vệ được Thánh Đức đường."

"Vì sao bà… không nói cho anh biết?" Quang Hy vừa sợ vừa nghi hoặc, anh không dám tin, vì chân tướng sự thực so với tưởng tượng của anh quá khó chấp nhận.

"Anh vẫn không hiểu à?" Mộ Tranh thở dài buồn bã:

"Mẹ không muốn phá hủy hình tượng của ba trong lòng anh, vì mẹ biết anh kính trọng ba anh như thế nào, nên không muốn anh bị tổn thương."

Là vì như vậy sao? Quang Hy nghiến răng khó chịu, năm đó người phạm sai lầm không phải mẹ anh, mà chính là ba anh?

"Vì muốn bảo vệ hình tượng của ba anh, nên mẹ tình nguyện lựa chọn chấp nhận nỗi hận của anh. Em cũng là người làm mẹ, khi Tiểu Lạc nói ghét em, trái tim của em cũng muốn nổ tung, nên sao anh có thể nói mẹ anh không hiểu tình yêu chứ? Nếu không phải mẹ rất yêu anh, yêu ba anh, thì mẹ có cần phải tự tra tấn mình như vậy không?"

Quang Hy xúc động, giờ phút này, anh hối hận rất nhiều, vì mình đã từng hận mẹ, vì rào cản tình cảm giữa hai mẹ con trong nhiều năm qua mà cảm thấy tiếc nuối.

"Sao em biết những chuyện này?"

Anh ngóng nhìn vợ, cảm thấy kỳ quái vì sao cô lại có thể nhìn thấu bí mật mà anh không thể nhìn thấy?

"Một nửa là vì mẹ nói cho em biết, một nửa là do em suy đoán."

"Vì sao mẹ lại nói cho em biết?"

Cô im lặng không nói, tránh né ánh mắt của anh, anh quan sát vẻ mặt u buồn của cô rồi nhìn ra một manh mối, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu.

"Năm đó, không phải mẹ anh khuyên em rời bỏ anh chứ?"

Năm đó, quả thật mẹ anh khuyên cô rời bỏ anh, chỉ là cô cũng xuất phát từ ý nguyện của mình, nên mới quyết định chấp nhận.

Cho nên cô không oán trách bà, chỉ cần cô rời khỏi Quang Hy, có thể làm anh trở về quỹ đạo cuộc sống của mình, anh sẽ được hạnh phúc, còn cô thế nào cũng không sao cả. Nhưng cô không nghĩ tới, dưới sợi dây của nhân duyên, cô lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, trải qua mọi chuyện, rồi hai người lại có thể dây dưa như vậy.

Bây giờ, hai người bị vây hãm trong cuộc hôn nhân không tương lai, cả hai đều có cảm giác thở không nổi.

Là cô đã sai sao? Năm đó có lẽ cô không nên tự quyết định làm chuyện mình tự cho là đúng, cô không nghĩ tới anh sẽ tình nguyện buông tay Hà Dĩ Thiến, mà kiên trì trừng phạt cô…

Mộ Tranh thở dài yếu ớt, cuộc hôn nhân này đến tột cùng sẽ phát triển theo hướng nào đây? Là hạnh phúc hay đau khổ? Cô cảm thấy rất băn khoăn, không biết nên làm thế nào mới phải.

Tiếng chuông di động vang lên làm bừng tỉnh mọi suy nghĩ rối loạn trong cô, cô tiếp nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lo lắng.

"Mộ Tranh, là Mộ Tranh sao?"

"Dì Hoa?" Cô kinh ngạc, không rõ mẹ Thác Dã có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện cho cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!