Chương 19: (Vô Đề)

Là khúc đàn Air on the G string.

Khúc nhạc này cất chưa toàn bộ ký ức của cô, cô với ba, cô với Quang Hy, giấc mộng thời thơ ấu và tình yêu say đắm của một thời tuổi trẻ, tất cả đều cuốn theo giai điệu du dương lắng đọng trong không gian.

Rất hạnh phúc cũng rất phiền muộn, rất vui vẻ mà cũng rất đau thương, cô từng có được rất nhiều và cũng mất đi rất nhiều, giờ đây, cũng là lúc nên dũng cảm nói lời tạm biệt.

Tạm biệt giấc mộng, tạm biệt tuổi thanh xuân, và cả tình yêu say đắm duy nhất mà cô không bỏ xuống được, tạm biệt tất cả.

Mộ Tranh đánh đàn, một lần lại một lần nữa, nước mắt nhỏ từng giọt trên phím đàn, thấm ướt bàn tay, rốt cuộc cô vẫn không khống chế được đầu ngón tay run run…

"Tại sao không chơi nữa?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Mộ Tranh chấn động, tưởng là thầy giáo nhà trẻ nên hốt hoảng đứng dậy:

"Thực xin lỗi, mượn đàn dương cầm của mọi người lâu như vậy, tôi lập tức đưa Tiểu Lạc…" Cô dừng lại, ngạc nhiên phát hiện người đứng ở trước mặt lại là Quang Hy:

"Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang vui vẻ ở bữa tiệc chia tay sao?"

"Tôi muốn gặp mặt hai người lần cuối trước khi đi." Sắc mặt anh không chút thay đổi:

"Tiểu Lạc đâu?"

"Nó ở đằng kia." Mộ Tranh chỉ về phía con trai đang cuộn mình ngủ rất yên bình bên góc phòng âm nhạc.

"Là nghe cô đánh đàn rồi ngủ à?"

"Ừ."

"Rất giống tôi."

"Hả?" Cô sửng sốt.

"Giống tôi năm đó, không phải sao?" Quang Hy nhìn thẳng cô, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy:

"Tôi cũng thường nghe cô đánh đàn rồi ngủ thiếp đi."

"Anh…" Mộ Tranh kinh hãi, hai tay dùng sức đè chặt phím đàn dương cầm:

"Làm sao anh…"

"Tôi nhớ ra rồi." Anh còn chua chát tuyên bố:

"Tuy rằng còn chưa thực hoàn chỉnh lắm, không nhớ được nhiều chuyện về cô, nhưng tôi cũng nhớ được vài chuyện, chúng ta quen nhau như thế nào, vụ biện luận trước toà án kia, còn lần cô nói phải rời khỏi tôi."

"Quang Hy…"

Mộ Tranh cắn môi, đầu óc kinh hoàng suy nghĩ, vì sao ánh mắt của anh nhìn cô lại lạnh lùng như thế?

"Lương Mộ Tranh, tôi không bảo vệ cô được, phải không? Ngay cả chính Thánh Đức đường nhà mình còn không bảo vệ được, càng đừng nghĩ đến che chở cho cô, phải không? Tôi chỉ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, không chịu nổi khổ cực, đã vậy còn có thể liên lụy cô, phải không?"

Anh liên tiếp ép hỏi, từng câu từng chữ như nham thạch thiêu cháy lồng ngực cô.

Anh cũng đã từng nghĩ, ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là lần cô đòi chia tay, lúc ấy, nhất định anh đã đau lòng lắm.

Hai mắt cô đẫm lệ sương mù:

"Quang Hy, anh hãy nghe em nói…"

Anh bỗng dưng đưa tay nắm chặt bả vai cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!