Cô đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do anh vẫn còn hận cô, có lẽ sẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng nói gì, sau đó ngơ ngẩn phát hiện ra yêu và hận trước đây đều đã như mây khói thoáng qua.
Có lẽ hai người có thể buông mọi thứ, làm bạn bè một lần nữa, có lẽ chỉ còn trân trọng lẫn nhau, từ nay về sau trở thành người dưng.
Cô đã nghĩ đến tất cả các loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, anh cuối cùng đã quên cô… Anh thật sự đã quên sao? Hay anh đang cố ý chọc giận cô?
"Anh… không nhớ rõ em?" Mộ Tranh ngây ngốc hỏi, thần trí vẫn ngẩn ngơ.
"Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô?" Quang Hy trả lời rất vô tình. "Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"
"Nơi này là phòng của trưởng thôn, vừa rồi anh ở trên sân khấu bỗng nhiên bị ngất."
"Tôi ngất đi?"
Quang Hy chau mày, thực không thể ngờ được, một chút phấn hoa đã tra tấn anh đến hôn mê bất tỉnh đầu óc choáng váng, anh lạnh lùng đánh giá xung quanh, nghĩ đến mình phải ở tại cái nơi chim không đẻ được trứng này để nghỉ ngơi một thời gian mà cảm thấy ảo não. Ánh mắt sắc bén chuyển hướng đến người phụ nữ trước mặt, anh giật mình, không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này mà cũng có người có nhan sắc thanh tú như thế.
"Cô là ai?" Anh hỏi lại lần nữa, lời nói như đá rơi, lại lần nữa đánh vào lồng ngực Mộ Tranh khiến cô đau đớn.
Cô chua chát cười khổ:
"Tôi họ Lương, Lương Mộ Tranh."
"Cô Lương." Anh ngạo mạn gật đầu, giống phong thái Hoàng Đế chỉ định bề tôi:
"Trưởng thôn các cô đâu? Gọi ông ấy tới gặp tôi."
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
"Cô không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn gặp trưởng thôn các cô."
"…"
"Cô Lương, Lương Mộ Tranh!"
Cô bất ngờ chấn động, khi anh gọi cả tên họ cô, trong chốc lát, dường như cô thấy được anh của ngày xưa, nhưng không phải, giờ đây ánh mắt anh nhìn cô không hề diễn trò độc ác hay thâm tình giống năm ấy, mà chỉ có lạnh lùng xa cách.
Anh quả thực không còn nhớ cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tại sao lại không lên tiếng? Nông dân đều không có phép tắc như vậy à?" Anh không vui nhắc đi nhắc lại.
Chính anh mới không có phép tắc. Mộ Tranh nhíu mi, không hổ là Nhậm Quang Hy, anh vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Cô đang muốn lên tiếng thì trưởng thôn đã đẩy cửa đi vào.
"Mộ Tranh, ngài Luật sư tỉnh chưa?"
"Dạ, đã tỉnh rồi ạ." Mộ Tranh đứng dậy tránh ra. "Đúng lúc anh ấy muốn tìm ông ạ."
"Trưởng thôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, tôi thấy lễ chào đón gì đó của thôn nên miễn đi." Quang Hy thừa dịp đưa ra ý kiến, anh vốn chẳng thích có quan hệ thân thiết với đám thôn dân, hiện tại vừa hay có thể từ chối khéo.
"Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thực chúng tôi cũng nghĩ như vậy." Trưởng thôn nắm tay nịnh hót. "Cơ thể anh không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, chúng tôi vừa thương lượng rồi, thôn nhỏ này cũng không có gì khách sạn linh tinh gì, vừa khéo nhà Mộ Tranh còn có phòng trống, xin mời anh tạm thời ở lại bên đó, cô ấy nấu ăn rất ngon, cũng có thể quan tâm ba bữa của anh."
"Trưởng thôn, ông nói cái gì?" Mộ Tranh kinh ngạc. "Nhà của cháu mặc dù có phòng trống, nhưng mà…"
"Mộ Tranh!" Trưởng thôn nghe giọng cô không tình nguyện thì trừng mắt quở trách cô một cái. "Ngài Luật sư là khách quý của thôn chúng ta, chúng ta hẳn phải tận tâm tiếp đón anh ấy."
"Nhưng…" Vì sao người phụ trách tiếp đón lại là cô chứ?
"Làm sao vậy? Cô sợ tôi ăn ở sẽ không trả tiền à?" Quang Hy đứng ngoài quan sát thái độ khước từ của cô, tâm trạng có chút khó chịu. "Yên tâm, tôi sẽ trả tiền, cứ quyết định như vậy đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!