Sáu năm sau.
Nơi xa là bầu trời bao la, trên đỉnh núi từng đám mây trắng lững lờ lượn quanh, đám chim vụt bay qua con đường về quê, có đôi chân gầy nhỏ đi qua một biển hoa rực rỡ.
Trong biển hoa đó, có một dáng người yểu điệu xinh đẹp như ẩn như hiện, cô mang bao tay bận rộn xới từng miếng bùn đất.
Cô đi từ bờ bên này sang bờ bên kia, rất nghiêm túc quan sát sự phát triển của mỗi khóm hoa, càng nhìn càng thấy cô giống một người mẹ dịu dàng che chở từng gốc cây hoa.
Cô đã làm việc từ sáng sớm, một phút cũng không nhàn nhã, hạnh phúc và thành công của cô chính là được nhìn từng đóa hoa nở rộ.
Đột nhiên, cô có cảm giác hơi ngứa, nên cởi bao tay gãi một chút, sau đó lẳng lặng nhìn đôi tay mình.
Hai bàn tay này đã cách đàn dương cầm càng lúc càng xa, cũng không thể theo kịp giấc mộng trước đây của cô, nhưng cô lại có được… một hạnh phúc khác – một bảo bối trân quý…
"Cho nên, hiện tại em đang hạnh phúc." Cô thì thào tự nói, rồi nở nụ cười yếu ớt:
"Còn anh thì sao?"
Gió từ từ nổi lên thổi bay vài cánh hóa, từng cánh hoa ùa vào trái tim cô, cô ngẩng mặt lên cảm thụ một phút yên tĩnh này.
Đây là lời của thiên nhiên đáp lại sao? Nói cho cô biết, anh cũng đang hạnh phúc.
…
"Nó đã thay đổi rồi." Một người đàn ông đi vào văn phòng, đặt một quyển tạp chí xuống bàn làm việc của người phụ nữ.
Người phụ nữ liếc qua quyển tạp chí, im lặng xem ảnh bìa và tiêu đề thực kích thích, trên tấm ảnh là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng, anh đi giày Tây, ánh mắt rất sắc bén, đôi môi mỏng chứa đựng sự lạnh lùng khó gần.
"Nó lại biện hộ giúp kẻ xâm phạm tình dục, đây là ý em muốn sao?" Người đàn ông chất vấn.
"Hắn không phải kẻ phạm tội xâm phạm tình dục bình thường, hắn là Nghị viên của Quốc Hội."
"Đức Dung…"
"Được rồi, em biết anh đang muốn nói gì." Phương Đức Dung vẫy tay bác bỏ ý kiến của bạn thân. "Em đã nói qua rất nhiều lần rồi, đây mới là con đường Quang Hy phải đi, lựa chọn của nó rất chính xác, nếu trận này quan tòa phán thắng kiện thì danh tiếng của nó sẽ được nâng cao, đến lúc đó các nhân vật nổi tiếng sẽ đến tìm nó biện hộ."
"Không sai, lúc đó nó sẽ càng nổi tiếng, nhưng đây chính là lựa chọn thật sự xuất phát từ trái tim nó sao?"
"Em không hiểu ý của anh."
"Em hiểu." Tiểu Lâm thở dài. "Cuộc sống giả dối này cũng do em thiết kế cho nó, là em thuyết phục nó tin mình là người như vậy, em muốn nó đi theo đường của em."
"Em là mẹ nó, em cũng chỉ muốn điều tốt cho nó!" Phương Đức Dung hơi tức giận. "Huống chi em thấy Quang Hy cũng không có ý kiến bất mãn nào cả, hiện tại quan hệ giữa chúng em đã được cải thiện."
"Bởi vì bây giờ nó đều nghe theo lời em nói." Tiểu Lâm nhíu mày, còn muốn nói thêm nữa, nhưng Phương Đức Dung đã liếc mắt lạnh lùng ngăn cản ông nói tiếp.
"Anh có thời gian nói những chuyện không có ý nghĩa này thì không bằng giúp em khuyên nhủ Quang Hy sớm kết hôn với Dĩ Thiến một chút, hai đứa này tuổi không còn trẻ lại luôn lấy sự nghiệp làm trọng, cũng không biết muốn kéo dài tới ngày nào nữa."
Đây là Hoàng Đế không vội, thái giám đã vội sao? Tiểu Lâm mỉm cười, đang muốn mở miệng thì tiếng chuông di động chợt vang lên, ông tiếp điện thoại, nghe đối phương nói một lát, dường như đã có chuyện.
"Có chuyện gì vậy?" Phương Đức Dung tò mò hỏi.
"Là một người bạn làm việc ở tòa gọi tới." Tiểu Lâm cúp điện thoại rồi do dự giải thích. "Ông ấy nói Quang Hy đã công khai đánh thân chủ của mình trên tòa."
"Cái gì!?" Phương Đức Dung khiếp sợ.
…
"Đã nói không có gì, chỉ bị Quan toà phán làm phục vụ công ích xã hội 300 giờ thôi." Quang Hy không kiên nhẫn nhìn mọi người trên bàn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!