Sáng sớm hôm sau, Mộ Tranh tỉnh lại trong tiếng huyên náo của lũ chim sẻ, Quang Hy vẫn đang nằm ngủ say bên cạnh cô, ánh mắt anh thả lỏng như đang trong mộng đẹp.
Cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh khi ngủ, có chút thẹn thùng, lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Đêm qua, cô thật to gan, dám chủ động đem trinh tiết của người con gái cho anh, nhưng cô không hối hận, bởi vì đêm đầu tiên của cô đã trải qua với người cô yêu thương.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù hạnh phúc này có thể rất ngắn ngủi, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cô nghiêng người qua, yêu thương đặt ngón tay lần theo ánh mắt người yêu, sau đó hạ xuống nụ hôn nhẹ nhàng trên mi mắt anh, rồi mới rón rén xuống giường.
Trước khi anh kịp tỉnh lại, cô nên hâm nóng lại hộp cơm thịt bò, để anh hưởng thụ một chút hương vị của bữa sáng ngon lành.
Cô vào phòng bếp bận rộn vo gạo nấu cơm, hâm nóng lại thịt bò, nghĩ nghĩ, lại pha thêm một tách cà phê nồng đậm.
Đang định về phòng đánh thức anh thì chuông cửa vang lên, cô ngẩn người ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Phương Đức Dung.
"Cô Lương." Phương Đức Dung dường như đã sớm đoán được sẽ gặp được cô nên vẻ mặt rất bình tĩnh. "Quang Hy có ở đây không?"
"Dạ có, anh… anh ấy đang ở đây ạ." Mộ Tranh kích động làm chân tay luống cuống. "Nhưng anh ấy còn đang ngủ…"
"Vậy vừa đúng dịp, chúng ta nói chuyện một chút." Phương Đức Dung ý bảo cô cùng mình ra ngoài.
Mộ Tranh chần chờ mấy giây rồi vẫn đi ra ngoài với bà, hai người phụ nữ đi vào nhà kho của nhà trọ, Phương Đức Dung đánh giá cô, ánh mắt thâm trầm, không biết đang nghĩ cái gì.
Mộ Tranh càng luống cuống hơn, cô có cảm giác mình như bị nhìn thấu, nghĩ đến mẹ Quang Hy nhất định sẽ coi cô là cô gái không có lòng tự trọng, cô không khỏi cảm thấy khổ sở.
"Cô Lương, cô có thể tránh xa Quang Hy chứ?" Hồi lâu sau, Phương Đức Dung rốt cuộc cũng mở miệng, giọng bà lạnh lùng, "Cô muốn phí chia tay bao nhiêu, cứ việc mở miệng."
Mộ Tranh giật mình, tình huống còn tệ hơn cô tưởng tượng, mẹ Quang Hy không những nghĩ cô không có lòng tự trọng, thậm chí còn nghĩ cô là kẻ tham tiền.
Cô cắn răng, đứng thẳng người.
"Bác, à không… Hiệu trưởng Phương, cô hiểu lầm rồi, cháu không cần tiền ạ."
"Ý của cô là cô sẽ không rời khỏi Quang Hy?" Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:
"Tôi nói thẳng cho cô biết, cô Lương, cô không xứng với Quang Hy nhà tôi, ở với cô nó sẽ không hạnh phúc."
"Bởi vì… Hà Dĩ Thiến ư?" Cô thật cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy, chính là Dĩ Thiến." Lông mày của Phương Đức Dung nhướn lên. "Cô hẳn đã biết Dĩ Thiến là hòn ngọc quý tên tay Chủ tịch Hà của tập đoàn Hoàn Vũ, dù nhân phẩm hay gia thế cũng đều rất ưu tú, Quang Hy cần một người vợ như vậy, còn cô, thân thế phức tạp, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, cô có thể cho Quang Hy cái gì? Cô ở bên nó cũng chỉ liên lụy tới nó thôi."
"Nhưng cháu thích anh ấy." Mộ Tranh nhỏ giọng nói, tuy cô chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cô rất yêu anh! Chẳng lẽ ngay cả yêu một người cô cũng không thể sao?
"Các người còn rất trẻ, động một chút lại nói tới tình yêu, câu yêu đặt bên cửa miệng, nhưng các người có biết yêu là cái gì không?" Phương Đức Dung khinh thường. "Tình yêu có thể làm ra cơm ăn à? Tình yêu có thể giúp Quang Hy bảo vệ được nơi nó quý trọng nhất là Thánh Đức đường sao?"
Mộ Tranh sửng sốt. "Chuyện này có liên quan gì tới Thánh Đức đường ạ?"
"Tôi cũng nói thẳng cho cô biết, Đại học Thánh Đức gần đây đang có vấn đề về các khoản chi tiêu tài vụ, nếu Chủ tịch Hà không đồng ý cho vay kỳ hạn thì đất dùng để xây trường học cũng sẽ bị thu hồi."
"Mảnh đất kia chính là vị trí của Thánh Đức đường sao?"
"Đúng vậy."
Thì ra là thế, Mộ Tranh đã hiểu, thì ra Quang Hy vì bảo vệ Thánh Đức đường mới quyết định kết hôn với Hà Dĩ Thiến, không phải vì anh thật sự coi trọng tiền tài, mà bởi vì trong Thánh Đức đường tràn ngập kỷ niệm đẹp đẽ của anh và ba.
"Thánh Đức đường là nơi rất quan trọng với Quang Hy." Cô thì thào.
"Cô cũng biết?" Phương Đức Dung nhíu mày:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!