Chương 88: Hiền hậu

Sắc đêm như mộng, không khí mang theo hơi thở tươi mới ẩm ướt sau cơn mưa. Một hồi bước chân gấp gáp phá tan sự yên tĩnh của Phụng Nghi cung, Đinh Hương, Bội Lan thấy Gia Luật Ngạn lửa giận bừng bừng tiến vào, sợ hãi không dám thở mạnh, tự tránh ra ngoài điện.

Nến trong điện sáng ngời, bình ngọc trên bàn cắm mấy bông hoa dành dành mới nở, lớp lớp cánh hoa trắng muốt như tuyết, hương thơm ngào ngạt.

Mộ Dung Tuyết đứng bên bàn, trên người là y phục bằng gấm Bích ba, thân hình mảnh khảnh, thanh nhã rạng ngời.

Gia Luật Ngạn tức giận nhìn nàng, "Đó chính là dạ yến nàng tận tâm chuẩn bị cho Trẫm sao?"

Mộ Dung Tuyết mỉm cười: "Chẳng phải Hoàng thượng thích Kiều Linh Nhi sao, dung nhan mỹ miều lẽ nào không phải là thịnh yến ngon nhất."

Gia Luật Ngạn nghiến răng nói: "Mộ Dung Tuyết, rốt cuộc nàng có dụng ý gì?"

Mộ Dung Tuyết không chút e sợ, đón lấy ánh mắt bức người của hắn nói: "Những lời của Kiều thái phi thật sự khiến thần thiếp thanh thản khoan khoái, dù sao Hậu cung này cũng sẽ nhanh chóng có vô số giai nhân, một con dê cũng nuôi, một bầy dê cũng thế. Thêm một Kiều Linh Nhi thì có hề gì? Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành mộng tưởng năm xưa của Hoàng thượng."

Gia Luật Ngạn không nói một lời nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh như có như không, chính là dấu hiệu trước khi nổi giận.

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: "Sau này thiếp sẽ là một Hoàng hậu tốt, hiền lương thục đức, độ lượng khoan hồng. Kiều Linh Nhi cũng được, các nữ nhân khác cũng đành, thần thiếp nhất định sẽ đối xử bình đẳng, để trong cung yên ổn hòa bình, không khiến Hoàng thượng phiền não vì chuyện Hậu cung."

Gia Luật Ngạn nghiến răng nói: "Quả thật là hiền huệ."

Mộ Dung Tuyết nói: "Sau này Hoàng thượng làm một Minh quân, thần thiếp làm một Hiền hậu, những tình ý kia đều ném xuống hồ Thái Dịch cho cá ăn, không trao hết lòng hết dạ như trước kia nữa. Những lời ở Hoa phòng, thần thiếp chỉ coi như là Hoàng thượng mộng du nói mớ, thần thiếp lại bị gạt một lần nữa thôi."

Gia Luật Ngạn tức xanh mặt, quay người rời khỏi Phụng Nghi cung.

Hôm sau, Đinh Hương nghe nói Hoàng đế một mình uống say bí tỉ, đổ gục trên thềm ngọc ngoài Càn Minh cung, còn Kiều Linh Nhi sáng sớm đã bị đưa ra khỏi Hoàng cung.

Ba ngày sau, Kiều Tuyết Y qua đời.

Mộ Dung Tuyết nghe tin, không nén nổi cảm khái, Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[1], trong đời nàng ta dường như mùa xuân chưa bao giờ đến.

[1. Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm, lồng cây sân hóa rợp hoa bay. (Xuân tuyết

- Điệp Luyến Hoa dịch).]

Từ sau tiết Đoan ngọ, Gia Luật Ngạn không bước vào Phụng Nghi cung một bước, cách một bức tường cung, hai nơi đều hoang vắng.

Gia Luật Ngạn bận rộn chiến sự Tây Lương, Mộ Dung Tuyết lo chuyện tuyển tú.

Mộ Dung Tuyết thật sự dốc hết toàn lực, không chút tư tâm, có điều mỗi lần tuyển xong nàng liền về cung xé gấm Bích ba một lần.

Cuối cùng, hôm nay lúc Mộ Dung Tuyết xé khúc gấm Bích ba cuối cùng, Gia Luật Ngạn giá lâm Phụng Nghi cung.

Đinh Hương, Bội Lan vừa muôn phần kích động, vừa nơm nớp lo sợ.

Mộ Dung Tuyết chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xuyên qua khoảng không loang lổ sắc vàng dưới giàn hoa, nhìn người đã nhiều ngày không gặp.

Hắn vẫn hiên ngang tuấn mỹ, lạnh lùng lỗi lạc, hệt như lần đầu gặp gỡ. Nhưng nàng không nghe thấy tim mình đập thình thịch nữa, đã mất đi tự bao giờ không hay không biết.

Hắn bước tới nắm tay nàng, thần sắc bình tĩnh ôn hòa, tức giận mấy ngày trước dường như đã tan theo mây khói.

"Đừng để mỏi tay."

"Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi." Một cánh hoa tử đằng trên giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc. Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng đi, hoa không nở trăm ngày, không ai không thích những thứ mới lạ…

Gia Luật Ngạn nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười: "Hoàng hậu vất vả rồi."

"Hoàng thượng mới vất vả, tú nữ nhập cung, cũng e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp đã căn dặn Thái y viện rồi, phái chú ý đến sự an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ." Nói xong Mộ Dung Tuyết lại hối hận, rõ ràng đã quyết định làm một Hiền hậu, nhưng sao lời nói vẫn chua ngòm như vậy.

Quả nhiên Gia Luật Ngạn nghe được mùi chua, mỉm cười đầy thâm ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!