Ngọc Sính Đình đột nhiên xuất hiện khiến Gia Luật Ngạn vừa bất ngờ vừa bực bội, bởi vậy không thể không biểu hiện nhiệt tình khác thường, nhằm mau chóng đuổi nàng ta đi. Hắn vừa sợ Ngọc Sính Đình nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và Thẩm Âu Tâm, lại vừa lo Mộ Dung Tuyết nói với nàng ta những lời không nên nói. Cũng may hôm nay Ngọc Sính Đình mặc nam trang, hắn tưởng Mộ Dung Tuyết không nhận ra.
Đáng tiếc nữ nhân đối với những người khác giới ngưỡng mộ nam nhân của mình lại đặc biệt chú tâm, đêm đó trong cung yến, Ngọc Sính Đình không chỉ xem xét Mộ Dung Tuyết mà còn nhiều lần nhìn lén Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, cho dù nàng ta mặc nam trang cũng không nhận lầm.
Đặc biệt là cảnh Gia Luật Ngạn đưa tay vén rèm cho Ngọc Sính Đình, đó là bằng chứng đanh thép nhất, chỉ có đối với nữ nhân mới cần thương hương tiếc ngọc như vậy, Mộ Dung Tuyết hít một hơi, đè nén nỗi buồn dâng trào trong lòng, quay người nhìn hoàng hôn dần buông trên mặt hồ.
Thẩm Âu Tâm thấy Gia Luật Ngạn bước đến, liền biết điều âm thầm lui sang một bên, cho hai người cơ hội đơn độc tiếp xúc.
Mộ Dung Tuyết không biết Thẩm Âu Tâm đã rời đi, nhìn nước hồ lặng lẽ nói: "Ta thật ngưỡng mộ muội."
"Ngưỡng mộ ta điều gì?"
Người đáp lời sau lưng lại là Gia Luật Ngạn.
Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn, Thẩm Âu Tâm đã đi về phía rừng phong, nàng thu hồi ánh mắt, cong môi với Gia Luật Ngạn: "Ngưỡng mộ Vương gia tốt phúc, được nhiều người thích đến vậy."
Gia Luật Ngạn tức nghẹn.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết rơi trên hộp gấm trên tay hắn, bên trong là lễ vật gì đây?
Trước khi hòa ly, nàng từng nghĩ vô số lần rằng hôm nay sẽ chúc mừng hắn thế nào, tặng hắn lễ vật gì, chuẩn bị cho hắn món ăn gì, nào ngờ đến hôm nay lại là tình cảnh như vậy.
Gia Luật Ngạn thấy nàng nhìn hộp gấm trong tay mình, bất giác thõng tay xuống eo, thần sắc hơi mất tự nhiên.
"Vừa rồi có một bằng hữu đến tặng lễ vật."
Mộ Dung Tuyết cười cười: "Chuyện của Vương gia không cần cho thiếp biết."
Vừa nghe lời nói muốn phủi sạch quan hệ như vậy, Gia Luật Ngạn lại không kìm được giận dữ: "Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới chịu quay về?"
Lòng Mộ Dung Tuyết cũng cuộn lên sóng to, suýt chút nữa thì những lời sâu tận đáy lòng kia xông ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nén được kích động, không buồn nói, vì nói ra cũng vĩnh viễn không thể nào được. Sự dịu dàng chu đáo của hắn đối với Ngọc Sính Đình vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.
Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Thiếp muốn rời khỏi Kinh thành, nơi này không thích hợp với thiếp."
"Lúc đầu nàng lấy ta sao không thấy nói vậy?"
Miệng nàng đắng chát, thở dài nói: "Lúc đó không cảm thấy vậy, bây giờ mới biết."
"Quá muộn rồi, chính nàng cũng từng nói, lấy gà theo gà lấy chó theo chó."
"Thiếp từng nói vậy, nhưng bây giờ thiếp không còn là Trắc phi của Vương gia nữa, bởi vậy xin Vương gia đừng ngăn cản thiếp rời khỏi Kinh thành."
Mộ Dung Tuyết đón lấy ánh mắt hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập biểu hiện quật cường và quyết tuyệt, khiến Gia Luật Ngạn bỗng nhìn thấy Mộ Dung Tuyết lúc trong ruộng cải dầu, lúc đó nàng cũng nhìn hắn như vậy, không hề sợ hãi.
Hắn gần như quên mất một Mộ Dung Tuyết như vậy, vì từ sau khi nàng lấy hắn đều phục tùng hết mực, mỗi ngày đều nhìn sắc mặt hắn hành sự, luôn luôn tìm cách lấy lòng hắn, dịu dàng hòa thuận, ngoan ngoãn nghe lời, cho dù chịu ấm ức cũng chưa bao giờ dám cáu giận, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt, dặn lòng ép dạ. Vậy là hắn bị bộ dạng nhẫn nhịn cầu toàn, dịu dàng nghe lời của nàng mê hoặc, quên mất nàng đã từng quật cường quả cảm dường nào, dũng mãnh cứng rắn dường nào.
Mộ Dung Tuyết lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía rừng phong. Nhìn theo bóng người áo xanh, hắn không kìm được mà nghiến răng, thân hình nhỏ nhắn này rốt cuộc làm bằng gì mà khi quật cường lên lại khiến người ta đau đầu. Nói từ bỏ là từ bỏ, tưởng hắn là một con tôm thật sao?
Mặt Gia Luật Ngạn phủ đầy sương lạnh trở về Vương phủ, tối đến, Trương Long canh giữ ngoài cửa Ẩn Đào các nghe thấy trong thư phòng truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ. Trương Long bất giác thầm bội phục Mộ Dung Tuyết, có thể khiến Gia Luật Ngạn xưa nay điềm đạm lại mất khống chế nổi nóng đến mức này.
Đối với vị Mộ Dung trắc phi này, lúc đầu hắn rất đau đầu, sau đó biến thành bội phục. Thậm chí còn từng đại bất kính lén nghĩ rằng, nếu có một thê tử dung mạo như tiên dịu dàng hiền thục, mỗi ngày đều nấu cho mình những món ăn tinh xảo khác nhau, vậy thì hạnh phúc dường nào. Đặc biệt là hôm Gia Luật Ngạn rời Kinh, cảnh Mộ Dung Tuyết đứng trên tửu lâu vẫy dải lụa xanh đưa tiễn Gia Luật Ngạn suýt chút khiến hắn mắt lệ lưng tròng.
Lòng thật hận tại sao ông trời không cho hắn một nữ nhân yêu hắn đến chết đi sống lại như vậy. Nhưng trong lúc hắn ghen tị đến xanh mắt, đột nhiên Mộ Dung Tuyết lại rời khỏi Vương phủ, thậm chí còn muốn rời khỏi Kinh thành, chuyển biến này còn ly kỳ hơn chuyện trong thoại bản, giống như đang nghe hát đến cao trào, đột nhiên có một âm vút lên tận mây xanh, nhưng đàn lại đứt dây.
Gia Luật Ngạn cũng có cảm giác này, hắn nhìn chiếc bánh thọ trên bàn, không thể tin rằng không ngờ nàng nói bỏ là bỏ, nói đi là đi. Tình cảm của một người sao có thể đoạn tuyệt trong một đêm như vậy, hắn khó lòng tin được vì nàng đã từng yêu hắn đến mức ấy.
Trong chiếc hộp gấm bên cạnh có lễ vật hôm nay Ngọc Sính Đình đặc biệt đến tặng, hắn vốn chưa hề xem qua. Vì hắn biết, lễ vật của Ngọc Sính Đình không thể nào quý giá hơn của Mộ Dung Tuyết, trên thế gian này chắc không còn ai dụng tâm với hắn hơn Mộ Dung Tuyết nữa. Đột nhiên ý thức được điểm này, dường như có một vật nặng từ trong không trung giáng xuống, đánh mạnh vào ngực hắn.
Sáng sớm hôm sau, Mộc quản gia đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!