Chương 36: Mỹ nhân

Nắng trên khung cửa dần dần sáng lên, Gia Luật Ngạn quen dậy sớm, vừa mở mắt nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bên cạnh, lòng hắn khẽ động, dường như đã quen với việc vừa thức dậy là thấy nàng nằm dựa vào mình như một con thỏ con. Đêm trước hắn một mình ngủ ở Ẩn Đào các, không có mùi hương cơ thể tươi mát ngọt ngào, không có làn da bóng mượt ngay trong tầm tay, chiếc giường càng trở nên trống trải, nệm giường màu xanh kia giống như một bầu trời, nhưng lại không có mây trắng điểm xuyết, vô cùng cô đơn vô vị.

Tay nàng đặt trên cánh tay hắn, da thịt tinh khiết trời sinh sờ vào thật mềm mại, hắn do dự không biết có nên đánh thức nàng để hưởng thụ ánh mắt mơ màng yêu kiều của nàng khi vừa tỉnh không.

Hắn nghĩ nghĩ rồi một mình đứng dậy, tối qua nàng mệt rồi, vẫn nên để nàng tiếp tục ngủ thì hơn.

Nhưng Mộ Dung Tuyết dường như cảm ứng được động tĩnh bên cạnh, mở to đôi mắt đẹp.

"Phu quân tỉnh rồi à."

Nàng lập tức tỉnh dậy, muốn đứng lên hầu hạ hắn thay áo, trong lúc bận rộn không màng đến y phục không chỉnh tề của mình.

Chiếc yếm lắc lư muốn rơi xuống, núi ngọc trước ngực đã lộ ra phân nửa, đỉnh núi vì lạnh nên dựng đứng, khiến lớp gấm mềm mại màu đỏ tươi lộ ra hai trái anh đào tròn tròn.

Cổ họng hắn khẽ động, đặt tay lên đó, lúc đối diện với nàng hắn thường hơi mất kiểm soát, tuy hắn không trầm mê trong nữ sắc, cũng từng thấy rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng Mộ Dung Tuyết là người đặc biệt nhất, nồng nàn như rượu, thẳng thắng như gió, dịu dàng như nước, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, tâm thần hỗn loạn.

Có không ít người vì bợ đỡ hắn hoặc vì tiếp cận hắn mà tặng nữ nhân, hắn không nhớ được những gương mặt đó, không nhớ được những cái tên đó, thậm chí còn không muốn nuôi thêm một người nhàn tản trong phủ, tất cả đều bị đưa đi, để rồi mang danh vô tình.

Tâm tư của hắn xưa nay không bao giờ đặt ở nữ sắc, nhưng lúc ở bên cạnh Mộ Dung Tuyết rất dễ mất kiểm soát, thích ức hiếp nàng, nhìn thấy thân người nhỏ nhắn mà kiêu căng không biết chịu thua kia vứt bỏ mũ giáp, ai oán xin tha dưới thân mình, thật sự rất khoái cảm. Nhưng điều khiến hắn không vui là tại sao nàng lại không kêu.

Lẽ nào kỹ thuật của hắn… Nghĩ đến đây hắn lại không kìm được muốn dày vò nàng, hắn không tin là không thể khiến nàng kêu thành tiếng.

Mộ Dung Tuyết đã quen thuộc với ánh mắt này của hắn từ rất lâu, vừa nhìn thấy tình thế không hay liền trốn vào trong chăn, khổ sở nói: "Tối qua thiếp đã đầu hàng rồi mà."

"Ai biết được nàng có trá hàng không?" Hắn kéo chăn ra.

"Là hàng thật đó phu quân." Bộ dạng đáng thương của nàng rốt cuộc vẫn khiến hắn mềm lòng, tha cho nàng một lần.

"Vậy được, tối nay nàng nấu món gì ngon cho ta ăn đi."

"Dạ, đương nhiên rồi."

Hắn hung dữ nói: "Nếu không ngon thì ta sẽ ăn nàng đó."

Nàng gật gật đầu, xấu hổ nhìn hắn, trong ánh nắng, cả người hắn phong thần tuấn lãng, trong gương trên chiếc bàn nhỏ bên giường in hình một gương mặt yêu kiều tựa đóa hải đường, nàng tự nhìn cũng thấy lòng thầm xao động vì biểu hiện tràn đầy tình ý và si mê quyến luyến của mình.

Hắn bóp cằm nàng nói: "Tối nay chỉ được chiến, không được hàng."

Vừa nghe đến chuyện này nàng liền lộ ra biểu hiện đáng thương, trong chuyện chăn gối, điều nàng muốn và điều hắn muốn hiển nhiên là hai chuyện khác nhau. Nàng muốn những cái ôm dịu dàng như nước, hắn lại muốn đao thương sát phạt và chiến chinh dai dẳng. Nàng xấu hổ không nói ra, chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn phục tùng chịu đựng, nhưng điều khiến nàng chờ đợi là hắn cũng có thay đổi, ví dụ như hai lần đầu hắn không hề hôn nàng, nhưng sau đó lần nào cũng quấn quít với môi nàng một hồi.

Những dịu dàng và thay đổi nho nhỏ của hắn đều cổ vũ nàng tiếp tục tiến về phía trước, thậm chí nàng không biết rằng thì ra mình có thể yêu một người, yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy.

Khi nàng tràn đầy hân hoan thầm tín toán thực đơn tối nay, Ám Hương vào bẩm báo nói Lưu thị có việc cần gặp Phu nhân. Vừa nghe là bà, Mộ Dung Tuyết vội đứng dậy ra nghênh đón, tuy Lưu thị thân phận thấp hơn nàng, nhưng bà là Nhũ mẫu của Chiêu Dương vương, trong lòng nàng vẫn luôn tôn kính bà như mẹ chồng, cứ đôi lúc lại cho Sơ Ảnh tặng lễ vật và điểm tâm.

Lưu thị đương nhiên không từ chối tấm lòng này, hơn nữa Mộ Dung Tuyết lại rất dễ gần, tuy là Trắc phi nhưng không hề kiêu căng, cũng không đòi quyền lợi của Vương phủ, vẫn để Lưu thị quản lý. Bởi vậy Lưu thị rất có hảo cảm với Mộ Dung Tuyết.

"Chào Phu nhân, có một việc đến xin Phu nhân an bài."

Lưu thị bình thường nói chuyện với Mộ Dung Tuyết đều mỉm cười, nhưng hôm nay thần sắc rất nghiêm túc, hơn nữa lại có chút khó xử, khiến Mộ Dung Tuyết cảm thấy rất kỳ quái. Chuyện gì mà phải đến hỏi ý nàng đây? Tuy nàng là Trắc phi nhưng không muốn quản lý, lòng nàng chỉ có Gia Luật Ngạn, bảo nàng xem sổ sách một buổi chi bằng bảo nàng nấu cho hắn một món ăn.

Bởi vậy tất cả mọi chuyện nàng vẫn để Lưu thị xử lý, còn Gia Luật Ngạn cũng biết nàng không thích hợp làm Chủ mẫu đương gia, nên cũng mặc nhận cách làm này.

"Có việc gì vậy?"

"Thành Hi vương tặng cho Vương gia một mỹ nhân."

Mộ Dung Tuyết biến sắc, đứng bật dậy, một hồi sau mới khàn giọng nói: "Mỹ nhân gì?"

"Một nữ nhân Nam Chiếu, tên Bế Nguyệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!