Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, đột nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn, mặt bỗng đỏ bừng, tim như nai chạy loạn.
Gia Luật Ngạn sầm mặt, bá đạo kéo tay nàng đi về phía Ẩn Đào các.
Một luồng hơi ấm kỳ lạ dâng lên trong lòng, độ ấm trong lòng bàn tay hắn truyền qua ngón tay nàng rồi lan khắp toàn thân, nàng thụ sủng nhược kinh nghĩ, chắc hắn cũng có chút tình cảm với nàng, nếu không sẽ không đến Mai quán tìm nàng, càng không đưa nàng trở về Ẩn Đào các. Nhận biết này lập tức khiến vết thương trong lòng nàng khép miệng, nàng cảm thấy ban nãy mình ngồi khóc bên hồ như vậy thật không nên, chút trắc trở nho nhỏ này có là gì, so với cuộc sống mịt mù tăm tối trong cung nếu phải gả cho lão Hoàng đế, lẽ nào bây giờ không phải là hạnh phúc như bay trên mây sao? Nghĩ đến gương mặt phù thủng và đôi mắt háo sắc của lão Hoàng đế, nàng bỗng lạnh người, lập tức nắm chặt tay Gia Luật Ngạn.
Niềm tin trong lòng nàng một lần nữa lại kiên định, yêu người mình yêu, không oán không hối, vì người mình yêu có trả giá nhiều hơn nữa cũng nên, có khổ có mệt cũng cam tâm tình nguyện. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nàng tin tưởng rằng mình nhất định sẽ đi vào được lòng hắn. Nghĩ đến đây, toàn thân nàng lại tràn đầy sức mạnh và hi vọng.
Gió đêm miên man, phía sau hoa viên mùa hạ sực nức hương hoa, đom đóm lấp lánh bay quanh người, ve kêu râm ran trong bụi cỏ, tuy hắn nắm tay nàng không nói một lời nhưng nàng cảm thấy đã đủ lắm rồi, đây chính là cảnh tượng năm tháng bình yên, cùng chàng bạc đầu, nàng tham lam nghĩ nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài suốt một đời thì tốt biết mấy.
Đi đến trước cửa Ẩn Đào các, nàng không kìm lòng được mà bước chậm lại. Lời của Thẩm U Tâm giống như viết một lá bùa dán trên Ẩn Đào các, nhưng Gia Luật Ngạn không hề do dự mà kéo nàng vào cửa.
Trương Long lại một lần nữa trợn mắt há miệng, trời ạ, Vương gia còn đích thân đến Mai quán kéo Phu nhân về nữa. Tình cảnh này sao lại giống tuồng phu thê giận hờn, trượng phu đến nhà mẹ đón nương tử về quá vậy.
Mộ Dung Tuyết lại một lần nữa trở về Ẩn Đào các, nghiễm nhiên đã không còn hân hoan nhảy nhót như lần đầu, càng không có cảm giác công thành đoạt đất thắng lợi, lời của Thẩm U Tâm như một cây gai cắm trong lòng nàng, lúc này nhìn thấy phòng ngủ của hắn, thậm chí nàng còn nảy sinh cảm giác bài xích. Đây vốn là địa bàn của một nữ nhân khác, nàng là kẻ xâm chiếm.
Nhìn chiếc giường đó, lòng nàng rất khó chịu, cảm giác trong bóng tối có một nữa nhân đang lạnh lùng nhìn nàng, đang chỉ trích nàng bá chiếm địa bàn của mình, ngông cuồng muốn thế chân. Nàng đang suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên người lắc lư, bị Gia Luật Ngạn ôm xốc lên đặt trên giường.
Không ngờ hắn lại vội vã như vậy, nàng xấu hổ không biết làm sao, mặt ửng hồng quyến rũ, dung nhan ngà say rực sáng kiều diễm như một đóa hoa nở rộ, khơi dậy ngọn lửa đốt khắp người hắn. Hơi thở nàng vẫn luôn ngọt ngào, hôm nay giữa môi răng còn mang hương rượu nhàn nhạt, hắn dường như bị hơi thở nàng truyền cơn say, cảm thấy lòng vô cùng hỗn loạn, vốn không nghĩ được gì khác, chỉ muốn kéo y phục nàng xuống, đè nàng dưới thân mình.
Y phục mỏng mùa hạ vừa hay lại tiện lợi, nàng hoảng hốt vô lực chống đỡ, không phải nàng không cần sự vuốt ve thân mật của hắn, chỉ là trong tiềm thức vẫn đang kháng cự căn phòng không thuộc về mình này.
"Làm sao vậy?" Hắn nâng cằm nàng, không vui nhíu mày, "Không muốn sao?"
"Không phải, thiếp hơi chóng mặt." Nàng không dám nói sự thật, vì lần trước nhắc đến chuyện mỹ nhân Phiên bang từng ngủ trên giường ở Trúc quán đã chọc giận hắn, lúc này nếu nói ra ý nghĩ trong lòng nàng, nhất định lại khiến hắn chán ghét.
Yêu khiến người ta dũng cảm, cũng khiến người ta rụt rè. Nàng có thể vì hắn mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tựa như một lưỡi dao sắc nhọn có thể mở toang trái tim nàng, nàng tránh né ánh mắt bức người đó, giống như một con nai nhỏ bị kinh sợ, khiến người ta thương yêu đến tận xương tủy.
Cuối cùng hắn không truy hỏi nữa, chỉ bịt chặt môi nàng lại.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng, cũng là lần đầu tiên nàng được hôn. Nàng hoảng hốt bối rối, tay chân hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay lượn, tựa như có một bức tranh ánh sao lấp lánh. Kích động lạ lẫm khiến nàng càng hoa mắt chóng mặt, cảm giác đắm đuối này là vì rượu hay vì nụ hôn của hắn đây?
Đột nhiên thân dưới căng lên, bị hắn mạnh mẽ xâm nhập, tiến nhanh vào nơi sâu nhất, bá chiếm triệt để. Nàng không kìm được hự một tiếng, không rõ là đau đớn hay là vui sướng, chỉ cảm giác rằng cứ bao bọc lấy hắn như vậy, tiếp xúc chặt chẽ với hắn như vậy thật là tốt, dẫu có đau đớn đi chăng nữa.
Nàng ôm chặt tấm lưng rộng rắn chắc của hắn, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng đi."
Hắn hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng muốn được lâu hơn, vậy là không hề khách sáo biến cuộc hoan ái này thành một cuộc chiến dài.
Lúc này nàng mới biết, thì ra mấy lần trước hắn vốn chưa tận hứng.
Nhưng hắn tận hứng thì nàng lại thê thảm, ngay cả lúc nào kết thúc cũng không biết, đến khi mở mắt ra lại thì đã là sáng hôm sau, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên đầu giường đánh thức nàng dậy.
Nàng khẽ động thân hình, hít một hơi, cảm thấy eo như sắp gãy lìa.
Đinh Hương và Bội Lan đang chờ bên ngoài, nghe thấy nàng tỉnh liền vào giúp nàng rửa mặt.
Mộ Dung Tuyết ngồi trước gương đồng, vừa nhìn thấy mình trong gương liền xấu hổ đỏ mặt. Dáng vẻ vô lực chờ được dìu kia rõ ràng đã nói hết cho Đinh Hương và Bội Lan tối qua xảy ra chiến sự kịch liệt dai dẳng dường nào.
Nàng cảm thấy trước mặt Đinh Hương, Bội Lan mình đã không còn chút tôn nghiêm nào của tiểu thư, cũng may tối qua nàng không kêu thành tiếng.
Ăn xong bữa sáng khi không còn là buổi sáng nữa, nàng dặn Đinh Hương: "Muội đi bảo Quản gia chuẩn bị xe, chút nữa ta muốn ra ngoài một chuyến."
"Tiểu thư, cô muốn ra ngoài cùng Thẩm cô nương sao?"
Mộ Dung Tuyết gật đầu, đưa Bội Lan đến Khách xá thanh. Chuyện hứa với người ta rồi thì nhất định phải làm được, tuy hôm qua tâm trạng nàng không tốt lắm, nhưng vẫn tận tâm chuẩn bị buổi gặp mặt hôm nay giúp Thẩm U Tâm.
Thẩm U Tâm đã thức dậy ngóng trông đến mòn con mắt từ sớm, nhưng cũng ngại đi giục, chỉ đành ngồi trong phòng chờ đợi, thấy Mộ Dung Tuyết vào, nàng vội ra nghênh đón, trên mặt không kìm được niềm vui và mong mỏi.
Thần tình này Mộ Dung Tuyết thật sự vô cùng quen thuộc, vì lúc ở trong cung nàng cũng mong được gặp Gia Luật Ngạn một lần như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!