Chương 19: Thỏa lòng mong ước

Mộ Dung Tuyết ngồi trong kiệu mười sáu người khiêng, nghe bên ngoài pháo nổ vang trời, kèn trống rình rang, nàng vẫn cảm thấy không thể nào tin được. Đây không phải là mơ đó chứ. Nàng khẽ véo mu bàn tay mình, ôi, cơn đau ngọt ngào. Nàng cười thầm, sóng mắt lay chuyển, đập vào mắt là thảm đỏ hoan hoan hỉ hỉ lót trong kiệu hoa, trên gối là chiếc quạt tròn thêu uyên ương nghịch nước, xinh đẹp quyến rũ, chất liệu cũng rất tốt, sờ vào mềm mại bóng mượt, giống như cánh hoa được gió xuân đưa đẩy.

Nàng cười mãn nguyện, cuối cùng mộng đẹp cũng thành sự thật, được gả cho người mình yêu. Khiếm khuyết duy nhất là chỉ được làm Trắc phi, nhưng cuộc đời đâu thể thập toàn thập mỹ, chỉ cần có thể lấy hắn thì chẳng còn gì nuối tiếc.

Lần này Triệu Chân Nương thật sự đã giúp được một chuyện lớn, để xứng với Chiêu Dương vương, nàng ta nhận Mộ Dung Tuyết làm nghĩa muội, Hoàng đế vì lấy lòng Triệu Chân Nương, lệnh cho Nội vụ phủ chuẩn bị của hồi môn, kiệu hoa cũng từ Xuất Tụ cung khiêng vào Chiêu Dương vương phủ, cũng coi như rạng rỡ xuất giá.

Nàng xưa nay không để tâm đến những lễ nghi rườm rà này, cũng không để tâm có phô trương hay không, chỉ cần có thể lấy hắn là tốt rồi. Nghĩ đến dáng vẻ của hắn, nàng vui mừng đến không khép miệng lại được, một mình ngồi trong kiệu cười ngốc.

Kiệu bỗng dừng lại, đã đến Vương phủ rồi sao?

Rèm bị vén lên, một mùi thơm nhẹ nhàng chui vào, người nàng mong mỏi suốt dọc đường đã xuất hiện.

Gia Luật Ngạn thân mặc áo bào đỏ tươi, kim quán ngọc đai[1], người cao dong dỏng, phiêu dật tuấn mỹ tựa thiên tiên. Nàng cười vô cùng sung sướng, cứ như có cảm giác trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới lấy được chân kinh, cuối cùng hắn cũng trở thành người của nàng rồi.

[1. Búi tóc bằng vàng, đai lưng bằng ngọc.]

Hắn nhíu mày, nha đầu này sao lại cười thế này, ánh mắt chằm chằm kia cứ như nhìn thấy con mồi đã vào tay, hắn không vui cầm tay nàng kéo tới phía trước. Quạt tròn của tân nương tử là dùng để che mặt, không phải để trên gối mà sờ đâu.

Nàng sực tỉnh, vội nâng quạt tròn che mặt, vịn tay hắn bước xuống kiệu. Chiếc quạt tròn không che được đôi môi đỏ nhếch lên của nàng, hắn thật sự nghẹn lời, không thể khép mình một chút được sao?

Bái thiên địa trong chính đường của Vương phủ xong, Gia Luật Ngạn tự mình đi tiếp đón quan khách. Tuy chỉ cưới Trắc phi, nhưng vì Tân nương là nghĩa muội của Triệu Chân Nương oai phong nhất hiện nay, bởi vậy một số quan viên trong triều không dám qua loa, lễ vật xếp đầy cửa đình.

Trong Vương phủ không có Chính phi, trước đây đều do nhũ mẫu Lưu thị của Chiêu Dương vương trông coi, xem như một nửa chủ nhân..

Sau khi Gia Luật Ngạn rời đi, Lưu thị và một đoàn hỉ nương nha hoàn vây lấy Mộ Dung Tuyết rời khỏi chính đường vào tân phòng.

Mộ Dung Tuyết tâm trạng vô cùng vui sướng, cho dù mặc váy dài phết đất, đi lại không tiện lắm, nhưng nàng vẫn có cảm giác thân nhẹ như yến, bước đi như phiêu diêu trên mây.

Lưu thị vốn là nha hoàn hồi môn của Mẫu phi Chiêu Dương vương, sau đó lại là nhũ mẫu của hắn, cũng có chút địa vị trong Vương phủ, đoan trang khéo léo, thẳng thắn cởi mở. Mộ Dung Tuyết trong lòng thậm chí cảm thấy vị này coi như là mẹ chồng của mình, yêu chim yêu cả lồng, nàng cười rất ngọt ngào với bà.

Lưu thị bị nụ cười của nàng làm hoa cả mắt, lòng nói, dù sao xuất thân cũng khác nhau, so với vị kia thật là một trời một vực. Bà vừa dẫn đường phía trước, vừa giới thiệu bố cục trong Vương phủ với nàng.

Theo hành lang đi vào trong, qua mấy cánh cửa vòm là đến Hậu hoa viên, bên trong cây cối um tùm, phồn hoa tựa gấm. Giả sơn cao vút thẳng đứng, khí thế hùng vĩ, một con suối ngoằn ngoèo chảy ra, nước trong thấy đáy. Theo khe nước đi đến nơi sâu nhất của hoa viên lại là một cửa vòm, dường như đã đến tận cùng của hoa viên. Nhưng ra khỏi cửa vòm lại là một khung trời khác, một cây cầu đá ngọc vắt ngang trước mắt, bước lên cầu, trước mắt lại xuất hiện một phong cảnh khác.

Sau cây cầu đá ngọc là một hồ nước tinh xảo thanh nhã, sóng biếc dập dờn, liễu rũ lả lướt.

Mộ Dung Tuyết không chỉ cảm thán sự rộng lớn của Vương phủ thôi. Đưa mắt nhìn quanh, men theo bờ hồ là mấy tòa tiểu lâu, tất cả đều nhỏ nhắn xinh xắn theo phong cách Giang Nam.

"Đây là Mai Lan Cúc Trúc tứ quán."

Dãy nhà này không chỉ đẹp, mà còn vì có tên Mai Lan Cúc Trúc, nên trước sau chia ra trồng lạp mai, lan thảo, tu trúc, cúc hoa. Chỉ tiếc lúc này không phải mùa mai cúc, chỉ có trước Trúc quán là xanh tươi mơn mởn, vô cùng phong nhã thanh nhàn. Nhưng trước cửa Mai quán treo một chiếc lồng đèn đỏ thật to, dưới đất trải thảm đỏ, nét hân hoan nổi bật nhất trong tứ quán.

Lưu thị cười nói: "Vương gia đặc biệt chọn Mai quán trong Mai Lan Cúc Trúc tứ quán làm chỗ ở cho Phu nhân, nói là ý cảnh hợp với tên của Phu nhân."

Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, lòng vui sướng nghĩ, hắn cũng để tâm đến mình lắm.

Vào Mai quán, nàng vừa nhìn đã thích ngay, bố cục tinh xảo nhưng không mất vẻ hào nhoáng, hai bên sảnh chính là thư phòng và phòng ngủ, còn có phòng đàn, phòng vẽ, phòng tắm, cuối cùng là nơi ở của nha hoàn và giếng trời. Trước sau đều là rừng mai. Cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến Mộ Dung Tuyết không kìm được mà mong có tuyết rơi, lúc đó hoa mai trước cửa sổ sẽ đón tuyết, hương thơm bồng bềnh, nàng sẽ nhóm lò nấu rượu, cảnh sắc xinh đẹp phong nhã dường nào.

Hai thị nữ trong Mai quán tên Sơ Ảnh và Ám Hương, cũng ngầm hợp với ý cảnh của Mai quán, có thể thấy Gia Luật Ngạn là người phong nhã.

Phòng ngủ càng tinh tế hoa mỹ hơn, bàn trang điểm, giường mỹ nhân, tủ áo tử đàn, ghế hoa hồng, mọi thứ đều khiến lòng người thoải mái vui thích. Tựa vào tường Đông là một chiếc giường ngà voi nạm ngọc chạm trổ khéo léo, bên trên trải nệm gấm đỏ tươi. Trên rèm trướng nạm đầy trân châu, khi buông xuống trông như một trận mưa xuân.

Hỉ nương đặt khăn hỉ trên giường, lại rải đậu phộng và táo đỏ, Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh nhìn, mặt bỗng đỏ bừng.

Trừ hai đại nha hoàn Sơ Ảnh, Ám Hương, Lưu thị còn sắp xếp cho Mai quán bốn tiểu nha hoàn tên Lục Khê, Hồng Nhiễm, Từ Châu, Giáng[2] Vân. Sau khi an bài thỏa đáng, Lưu thị nói: "Phu nhân hãy nghỉ ngơi trước đi, nếu đói thì bảo Ám Hương và Sơ Ảnh chuẩn bị bánh cho cô. Có gì dặn dò xin cứ lên tiếng, lão thân cáo lui trước."

[2. Giáng: màu đỏ thẫm.]

Mộ Dung Tuyết cười gật đầu. Lưu thị liền đưa các hỉ nương rời đi trước, để lại nha hoàn hầu hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!