Chương 15: Đồng hành trên đường

Mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên."

Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại không dám tin, tiếp tục truy hỏi: "Ngài có cách gì?"

Hắn xua tay, "Tạm thời vẫn chưa biết."

Vậy khác gì không nói đâu, nàng bĩu môi, "Ngài gạt tôi thì có."

Hiển nhiên nghi ngờ của nàng khiến hắn không vui. Gia Luật Ngạn lạnh mặt nói: "Nếu cô không tin ta thì cứ tìm cơ hội trốn đi, xem cô có thể chạy được không. Lần sau cô đi nhà xí ta cũng sẽ đi chung, cô có tin không?"

"Ngài..." Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.

"Lời ta nói đều là thật, không tin cô cứ thử xem." Hắn nghiêm mặt, không hề có ý đùa cợt.

"Vậy nếu ngài không giữ lời thì sao?"

"Chưa có ai dám nghi ngờ tín nghĩa của Chiêu Dương vương Gia Luật Ngạn ta." Hắn bất mãn nhìn nàng hừ một tiếng: "Cô là người đầu tiên đó."

"Vô cùng vinh hạnh." Nàng nhăn mũi, dáng vẻ nghịch ngợm hồn nhiên. Có lời hứa của hắn, cuối cùng lòng nàng cũng thoải mái đi nhiều. Hắn đối với nàng dường như cũng không tuyệt tình cạn nghĩa lắm.

Đi suốt một đêm, sắc trời đã khuya mà cũng không thấy dừng lại, Mộ Dung Tuyết đang thầm cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe giọng Viên Thừa Liệt bên ngoài: "Vương gia, đến Dịch trạm rồi."

Gia Luật Ngạn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi kịp các tú nữ đã lên đường trước. Tất cả đều như hắn dự tính, nhân lúc trời tối đưa Mộ Dung Tuyết trà trộn vào các tú nữ, âm thầm che giấu chuyện nàng kháng chỉ chạy trốn. Chỉ cần đưa các nữ nhân này an toàn đến Kinh thành thì vạn sự đại cát rồi, còn về chuyện khiến người ta đau đầu nhất kia... Hắn xoa xoa mi tâm, mong là dọc đường nàng đừng quậy phá gì nữa.

Xe ngựa dừng trong Dịch trạm, Dịch trưởng đưa người ra đón.

Gia Luật Ngạn xuống xe, quay người vén rèm.

Lúc Mộ Dung Tuyết xuống xe đột nhiên thân hình nhũn ra bổ nhào vào lòng Gia Luật Ngạn. Lần này thật sự không phải cố ý, là chân nàng bị tê.

Gia Luật Ngạn vội dìu nàng: "Làm sao vậy?"

"Chân tôi tê rồi." Nàng bóp bóp chân, cũng không biết có phải hoa mắt không, không ngờ lại thấy trong mắt hắn có một tia thương xót. Nhưng tiếp đó hắn điềm nhiên vô tình buông bàn tay đang dìu nàng ra, lạnh lùng nói: "Đứng một lúc sẽ hết thôi."

So với trái tim bị đả kích đến tê liệt từ lâu thì tê chân vốn chẳng là gì.

Dịch trưởng cung kính nói: "Vương gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi."

Gia Luật Ngạn gật đầu, đưa Mộ Dung Tuyết đi ăn cơm, sau đó lại đưa nàng vào phòng cuối cùng của Dịch trạm. Còn chưa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện ríu rít.

Gia Luật Ngạn đứng dưới hiên, nghiêm túc nói: "Nếu có người hỏi thì cô cứ nói mấy ngày nay mình bị bệnh nên đến chậm hai ngày."

"Được, tôi biết rồi."

Mộ Dung Tuyết vào phòng, ba nữ nhân bên trong ngước lên nhìn nàng.

"Mộ Dung muội muội." Tần Minh Nguyệt đứng dậy kéo tay nàng, ân cần hỏi: "Sao hai ngày trước không thấy muội?"

Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười, nói lại một lượt những lời Gia Luật Ngạn dặn dò. Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, thể lực tiêu hao nhiều, đích thực nhìn cũng ốm đi, thật sự có vẻ như đang bệnh tật, Tần Minh Nguyệt không nghi ngờ gì, vội kéo nàng ngồi xuống, lại chỉ hai cô nương khác trong phòng nói: "Vị này là Cố Thu Ba, vị này là Tạ Thu Cúc."

Mộ Dung Tuyết buồn bã chào hỏi hai nữ nhân kia.

Tần Minh Nguyệt gặp người quen, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. "Muội biết không, Triệu nương nương hạ sinh Công chúa trong cung kia đã được phong làm Thục phi, thật sự là niềm kiêu hãnh của huyện Nghi chúng ta."

Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không chút hứng thú.

Tần Minh Nguyệt lại kề bên tai nàng thì thầm: "Bá phụ ta nói, những nữ nhân lần này nhập cung, nếu có thể hạ sinh Hoàng tử thì không chừng Hoàng thượng sẽ phong làm Hoàng hậu đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!