Chương 27: Hình phạt và phần thưởng

Trước đây, hắn đã đưa ra vô số phỏng đoán về thân phận của Tiêu Thanh Minh, nhưng ngay cả phỏng đoán táo bạo nhất cũng chỉ ra rằng y là thành viên của hoàng thất hoặc là một hoàng tử. Ai có thể nghĩ rằng hoàng đế, người được cho là ngự trên ngai vàng, lại hạ mình đến một nơi bẩn thỉu và hỗn loạn như trại tù để đích thân gặp gỡ những người nông dân này. Trong trại tù binh, một sự im lặng kỳ lạ trong chốc lát, sau đó là một sự náo động dữ dội và hỗn loạn.

Mọi người đều quỳ xuống và hô vang "Hoàng đế vạn tuế". Những người xung quanh hoảng sợ và đến gần để nhìn thoáng qua khuôn mặt của hoàng đế.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiêu Thanh Minh cũng không ở lại nữa, lặp lại yêu cầu chiêu mộ binh lính rồi cùng mọi người rời đi. Những người bị bắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nhóm người kia khi họ rời đi một lúc lâu trước khi khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh:

"Đó có phải là hoàng đế không? Tại sao lại khác với những gì ta tưởng tượng? Trời ơi, ta thực sự đã tận mắt nhìn thấy hoàng đế sao? Ta có đang mơ không?"

"Hoàng đế sẽ đối xử tử tế với những chiến sĩ bại trận như chúng ta sao? Không phải người ta vẫn nói người nắm quyền là một--" Người đàn ông không dám thốt ra hai chữ cuối cùng, nhưng những tù binh cũng đến từ U Châu đều ngầm hiểu.

Lục Chỉ nhìn phương hướng đối phương rời đi, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau, hắn nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: "Cho ngươi một bát cháo, mấy cái bánh bao, để ngươi tiếp tục làm việc cho hắn, còn phải cảm tạ hắn, đây là một vị hoàng đế tốt sao? Không phải là rẻ mạt sao?"

"Đó chỉ là chiêu trò của những nhân vật cao quý để chiếm được cảm tình của mọi người mà thôi."

"Một số ân huệ nhỏ không thể bù đắp cho mối thù máu của U Châu. Ta, Lục Chỉ, sẽ không bao giờ quên cách triều đình và hoàng đế đối xử với chúng ta!" (Lỡ sau này tự vả  bán sống bán chết nguyện trung thành với anh Tiêu thì....)

Người kia thở dài thương cảm: "Nói như vậy, chúng ta chỉ là những kẻ nhỏ bé lăn lộn trong bùn đất, thì sao chứ? Ăn một bữa là được rồi. Lục Chỉ, ngươi còn muốn đăng ký vào Cấm vệ quân không?"

Lục Chỉ hung hăng cắn đứt rễ cỏ trong miệng, cong môi, lười biếng chắp tay sau đầu: "Đương nhiên phải báo cáo, muốn xem hoàng đế còn có thể giả vờ đến khi nào." Những tù binh khác nói: "Ta nghe lính canh gác hoàng cung nói rằng lần này hoàng đế dường như đã thể hiện sức mạnh ma thuật của mình, đánh bại Thái tử Yến Nhiên và phá vỡ vòng vây của kinh đô... Các người nghĩ rằng liệu có một ngày nào đó trong tương lai chúng ta có thể chiến đấu để trở về quê hương của mình ở U Châu không?"

Lục Chỉ cười lạnh: "Nếu hắn có thể đưa chúng ta về quê nhà ở U Châu, cho dù hoàng đế bảo ta đi đổ bô và sủa như chó thì ta cũng sẽ chấp nhận!" (Hay lắm anh, nhớ nhé!!!)

Nhiều người cười nói: "Đừng nịnh hót nữa, muốn hầu hạ hoàng đế thì không phải lượt của ngươi." Người lính trẻ nhất tò mò hỏi: "Đó không phải là công việc của hoạn quan sao?  Lục huynh muốn làm hoạn quan sao?" Mọi người lại phá lên cười. Lục Chỉ tát cho hắn một cái, lạnh lùng đảo mắt: "Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì!"

......

Cung điện hoàng gia, Cung Tử Cực. Trong thư phòng, Tiêu Thanh Minh lần lượt gặp gỡ nhiều tướng lĩnh quân đội, trong đó có Lê Xương, Diệp Thông, Trương Thư Chi và nhiều tướng lĩnh khác. Diệp Thông thân hình cường tráng, nửa quỳ trên mặt đất, nắm chặt tay, nói: "Bệ hạ, thần được lệnh phục tùng bệ hạ. Bây giờ Yến Nhiên đã rút quân, chiến tranh đã kết thúc, thần xin phép dẫn quân trở về biên giới."

Tiêu Thanh Minh ngồi dựa vào ghế gỗ cẩm lai, khuỷu tay chống lên tay vịn, ngón tay gầy gò gõ nhẹ lên gò má, nhìn xuống đầu đối phương đang vùi trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu không nói gì. Nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế, không ít người không khỏi cảm thấy bất an.

Tiêu Thanh Minh đột nhiên hỏi: "Ngươi đang nghe lệnh của ai?" Diệp Thông sửng sốt, đây đương nhiên là lệnh của Nhiếp chính vương... nhưng ông ta không dám nói ra. Tim Lê Xương hẫng một nhịp, chẳng lẽ bệ hạ muốn tính sổ sau sao?

"Bệ hạ," Lê Xương hắng giọng, trầm giọng nói, "Nhiếp chính là người quản lý triều chính, trong tình huống nguy cấp, điều động quân đội là hợp lý. Hơn nữa, nếu không có kỵ binh của U doanh, kết quả của trận chiến sẽ không thể đoán trước được."

Tiêu Thanh Minh khẽ gật đầu: "Đương nhiên là biết rồi."

Lê Xương nhíu mày: "Vậy bệ hạ..."

Một hoạn quan từ ngoài cửa đi vào báo rằng Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu đang ở bên ngoài tìm người gặp mặt. Tiêu Thanh Minh nhíu mày: "Cho vào." Đúng là đúng lúc. Chỉ vài ngày trước, lão sư của hắn đã không tuân lệnh, dẫn người trực tiếp vào thư phòng để gặp hắn. Không một thái giám và thị vệ nào dám ngăn cản hắn, cho đến khi một trận đại thắng, thì thái độ của hắn mới thay đổi hôm nay. Có thể thấy được tầm quan trọng của việc này đối với người nắm giữ quyền lực.

Dụ Hành Chu mặc một bộ quan phục màu đen sẫm, cổ áo bên trong màu hạt dẻ, khiến cho cổ trông đặc biệt trắng trẻo thon thả, một mặt dây chuyền ngọc bích tua rua treo trên thắt lưng, khẽ đung đưa theo từng bước chân chậm rãi và vững vàng. Tiêu Thanh Minh nhìn thấy y liền ngồi thẳng dậy, nhiệt tình đáp lại: "Đến đây, mời lão sư ngồi, rót trà."

Dụ Hành Chu như thường lệ cảm ơn rồi bình tĩnh ngồi xuống. Không biết có phải do ảo giác của Tiêu Thanh Minh hay không, tư thế ngồi của đối phương đã trở nên nghiêm túc và chỉnh tề hơn so với tư thế thoải mái thư giãn mà y thể hiện ở thư phòng lần trước. Y thậm chí không mở nắp tách trà, chỉ im lặng cầm lấy tách trà, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Minh.

"Lão sư, có chuyện gì không ổn sao?"

Diệp Thông vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, Dụ Hành Chu vội vàng liếc mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của ông ta, nói: "Thần đến để tạ lỗi với bệ hạ." Mặc dù y nói rằng mình xin lỗi, nhưng y không có ý định rời khỏi chiếc ghế bành. Tiêu Thanh Minh lười biếng nhấc mí mắt lên: "Ngươi đã phạm tội gì?"

Dụ Hành Chu chậm rãi nói: "Thần có tội vì tư ra chiếu lệnh điều động quân đội."

Ồ, điều này cũng có thể xảy ra sao? Khóe miệng của Tiêu Thanh Minh giật giật, trong lòng cười lạnh: "Dụ Hành Chu, ngươi quả thực xứng đáng được gọi là thiên tài." Dụ Hành Chu ho nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt không nói nên lời của mọi người trong hoàng cung, hắn nghiêm túc nói ra những lời vô nghĩa, không hề đỏ mặt hay thở hổn hển:

"Thần thấy quân Yến Nhiên đang hung hăng tiến đến, lo lắng cho sự an nguy của bệ hạ và kinh thành. Cho dù không thể đẩy lui quân Yến Nhiên, ít nhất cũng có thể giúp bệ hạ phá vòng vây. Cho nên thần đã soạn thảo một bản cáo thị, yêu cầu quân biên phòng đến gặp bệ hạ để bảo vệ bệ hạ."

"Có lẽ do vội vàng nên thần đã phạm sai lầm, khi trình lên bệ hạ đã bỏ sót chiếu lệnh. Thần nghĩ rằng bệ hạ luôn yêu cầu thần xem xét chiếu lệnh trước, hơn nữa tình hình quân sự rất nguy cấp, không thể chậm trễ được, nên thần đã gửi chiếu lệnh đi trước. Hy vọng bệ hạ thứ lỗi." Nói xong, y còn lấy một tờ giấy nhớ từ trong tay áo ra và bảo Thư Thịnh đưa cho.

Tiêu Thanh Minh giả vờ mở ra xem, với đầu óc tỉ mỉ của Dụ Hành Chu, sao có thể để lại cái chuôi nào cho hắn dùng chứ? Từ nhỏ đã như vậy, bề ngoài có vẻ là một quý công tử hiền lành tốt bụng, đẹp trai và lịch lãm hơn bất kỳ ai, nhưng khi lột bỏ vẻ ngoài đẹp trai và lịch lãm đó ra, ngươi sẽ thấy rằng thực chất yđầy ác ý, y bán người khác và nhờ họ đếm tiền giúp mình. Lúc đó, Dụ Hành Chu là bạn học của hắn, hai người mỗi ngày đều cùng nhau đến thư phòng học, Hoài  vương Tiêu Thanh Vũ nhỏ tuổi hơn một chút cũng học cùng hắn, mỗi ngày đều theo sát hắn như một tiểu tùy tùng.

Tiêu Thanh Minh cho rằng hắn quá trẻ con, không muốn chăm sóc con non, sau đó không biết vì lý do gì, Tiêu Thanh Vũ đã không còn đi theo hắn nữa trong một thời gian dài. Mãi về sau mới biết được, Dụ Hành Chu đã âm thầm dụ dỗ hắn, nói rằng hoàng huynh của hắn mỗi ngày đều quá bận rộn với bài tập, không thể cùng hắn đi, nếu hắn thật sự yêu hoàng huynh của mình, vậy thì tốt nhất là giúp hắn chia sẻ một ít bài tập. (Chời ơi anh Dụ ảnh tâm cơ thì thôi nhé luôn!!!)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!