Chương 21: Sự thống trị của kẻ mạnh

Những lá cờ trên tường thành tung bay trong gió bắc. Lời tuyên bố táo bạo của hoàng đế rất kiên quyết, nhưng các quan văn và quan võ của hắn lại không mấy lạc quan về điều đó. Mặc dù họ vừa giành được chiến thắng lớn vào đêm qua dưới sự lãnh đạo của hoàng đế. Từ thời hoàng đế trước, Đại Khải đã dần mất đi vị thế vào tay Yến Nhiên, và sau khi "Bệ hạ" hiện tại lên ngôi, mọi chuyện thậm chí còn vô lý hơn trong nhiều năm.

Không chỉ có U Châu bị chiếm giữ mà một số vùng khác cũng cản trở lệnh của triều đình và nợ thuế ngũ cốc trong nhiều năm, dẫn đến tình trạng ngân khố trống rỗng. Thư Châu ba năm liên tiếp thậm chí còn không nộp thuế cho triều đình, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là lãnh thổ của Đại Khải, nhưng trên thực tế đã hoàn toàn nằm ngoài sự quản lý của triều đình. Nếu suy nghĩ kỹ thì nơi duy nhất mà Hoàng đế Tiêu Thanh Minh có thể thực sự kiểm soát được chính là Kinh Châu. Với ít đất đai, dân số và của cải, họ tự nhiên không thể duy trì một cuộc chiến tranh dài hạn với hàng trăm ngàn quân lính. Nếu không, Tiêu Thanh Minh đã không phải thiếu tiền đến mức phải bán máu của mình để kiếm tiền.

Kể cả khi họ đủ may mắn để chiếm được thế thượng phong một hoặc hai lần thì điều đó vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng họ đang bị bao vây bởi những kẻ thù mạnh mẽ. Bộ lễ Thôi Lễ và Hộ bộ Tiền Vân Sinh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thở dài. Trước kia hoàng đế không có chính kiến ​​riêng, luôn luôn lui về phía sau, khiến người ta khinh thường. Nhưng tại sao bây giờ lại trở nên cực đoan, trở nên quá mức cố chấp, mù ​​quáng kiêu ngạo?

Tiền Vân Sinh thì thầm: "Được rồi, bệ hạ hiện tại đang rất cao hứng, chúng ta không thể dội gáo nước lạnh vào người hắn. Đợi bệ hạ phát hiện ý tưởng này không thực tế, chúng ta sẽ cho hắn một con đường sống." Thôi Lễ gật đầu đồng ý.

Tiêu Thanh Minh không để ý đến lời bàn tán của các quan đại thần; hắn đang nghĩ đến các cuộc đàm phán hòa bình. Nếu chúng ta muốn đạt được mục tiêu trong vòng hai ngày, việc này phải được thực hiện nhanh chóng.

"Trong các ngươi, ai nguyện ý làm sứ giả đàm phán hòa bình, đi đến trại quân Yến Nhiên?"

Người này phải đủ trung thành, có lập trường rõ ràng và có đủ can đảm để tiến sâu vào trại địch. Tốt nhất là người này có địa vị đủ cao để có thể bình tĩnh lại tình hình và thể hiện sự chân thành của Đại Khải, nhưng đừng quá cao, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu bị đối phương bắt làm con tin. Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, một giọng nói vui mừng vang lên.

"Hoàng huynh!"  Hoài vương Tiêu Thanh Vũ vội vã bước lên tường thành, mang theo thái giám đi theo, trên người không mặc áo giáp, quần áo thường phục có hoa văn rồng, trong gió lạnh gào thét, có vẻ hơi mỏng. Hắn đã đi cả chặng đường đến đây trong tình trạng kiệt sức, và trước khi kịp thở, hắn đã quỳ xuống và chào hoàng đế: "Đệ chúc mừng hoàng huynh, hoàng huynh, về chiến thắng của huynh tối qua."

Tiêu Thanh Minh đỡ người đàn ông dậy: "Nơi đây gió lớn, ngươi bị thương, nên vào cung dưỡng thương."

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đệ không sao rồi." Hoài Vương lắc đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay băng bó của đối phương, biểu cảm hơi thay đổi. "Hoàng huynh, sao huynh lại bị thương thế? Là thái tử Yến Nhiên gọi Tô gì đó sao? Nơi này quá nguy hiểm, huynh nên trở về cung."

Hoài vương nghiến răng tức giận, quay sang trừng mắt nhìn đám hoạn quan và thị vệ khác: "Chuyện lớn như vậy sao không ai nói cho ta biết? Các ngươi bảo vệ hoàng huynh ta thế nào? Sao dám để huynh ấy bị thương?"

Tiêu Thanh Minh bất đắc dĩ bĩu môi: "Không liên quan đến người khác, trẫm vô tình bị thương, cũng lệnh cho thuộc hạ không được nói cho ngươi biết, tránh làm chậm trễ thời gian ngươi khôi phục."

"Hoàng huynh..." Hoài vương nhìn Tiêu Thanh Minh, lập tức đổi thành vẻ mặt đáng thương: "Đều là lỗi của đệ, mấy ngày nay đệ hẳn là phải ở bên cạnh huynh."

"Hoài vương, xin bệ hạ yên tâm, bệ hạ khỏe mạnh. Theo ý thần, điện hạ nên nghe lời bệ hạ, trở về cung dưỡng thương, tránh việc truyền chỉ sai lầm, nếu như không tốt thì sẽ hại nhiều hơn lợi."

Tiêu Thanh Vũ nhíu mày trước lời nói mỉa mai này, định nổi giận, nhưng khi quay lại, lại bắt gặp ánh mắt xa xăm và hờ hững của Dụ Hành Chu. Những lời Tiêu Thanh Vũ sắp thốt ra lập tức bị chặn lại ở cổ họng, hắn ta rụt người lại, im lặng trốn sau lưng hoàng huynh, như thể có chút sợ hãi. Hắn cảm thấy rất ủy khuất, lệnh tử hình ban đầu là do hoàng huynh của hắn đưa tới, không phải do hắn tự ý nghĩ ra, vì sao lại mang oán hận với hắn?

Khi hoàng đế mới lên ngôi, Dụ Hành Chu là thái sư đã mở triều giảng theo chế độ tổ tiên, nhưng vị quân vương vô năng này lại vô cùng sốt ruột muốn nghe giảng, thường tìm cớ nhờ Hoài vương giúp đỡ. Dụ Hành Chu cũng không phải là người dễ dãi, y cầm trong tay một cây thước do tiên đế ban tặng, đánh bạo hoàng đế rồi đến Hoài Vương. Khi y đánh hoàng đế, y vẫn tuân thủ lễ nghi giữa quân vương và thần dân, không dùng quá nhiều sức lực. Khi y đánh Hoài Vương, y không quan tâm nhiều như vậy, muốn đánh cho đến khi lòng bàn tay sưng lên. (Sự khác biệt giữa crush và người khác quá lớn rồi :))))

Hoài vương bị đánh quá đau đớn đến nỗi bắt đầu hoài nghi về mạng sống của mình và không hiểu tại sao lại có mối hận đó. Thái hậu Trần thậm chí còn đến gặp hoàng đế than phiền, bảoDụ Hành Chu vào cung tạ tội. Dụ Hành Chu nhận lệnh, thong thả vào cung.

Thay vì xin lỗi, y lại hành động như một lão sư và nói năng cứng rắn với thái hậu, "người đứng đầu gia tộc", và đưa ra những lời buộc tội gián tiếp.

Y cáo buộc phe kia chiều theo ý hoàng đế và Hoài vương  vì họ thiếu tham vọng và trì hoãn việc học hành, đồng thời vi phạm di nguyện cuối cùng của cố hoàng đế. Trần Thái hậu im lặng, cảm thấy vô cùng nhục nhã nên không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Từ đó ta có thể thấy mâu thuẫn giữa phụ mẫu, lão sư và học trò đã không thể hòa giải từ thời xa xưa.

Tiêu Thanh Minh chưa từng trải qua khoảng thời gian này, cảm thấy thái độ của Tiêu Thanh Vũ đối với Dụ Hành Chu là không thể lý giải.

"Lão sư, Thanh Vũ chỉ có ý tốt thôi, đừng làm đệ ấy sợ."

Dụ Hành Chu cười nhạt: "Bệ hạ, ngài không phải đang hỏi ai có thể làm sứ giả cho doanh trại quân Yến Nhiên sao? Thần nghĩ người đó hẳn là Hoài Vương điện hạ." Khi mọi người nghe vậy, đều vui mừng và đồng ý: "Đúng vậy, lời Nhiếp chính vương nói rất đúng."

"Hoài vương là người của hoàng tộc, có thể đại diện cho triều đình. Y cũng từng đỡ mũi tên cho bệ hạ, lòng trung thành và sự dũng cảm của y rất đáng khen ngợi."

Tiêu Thanh Minh trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng nhiệm vụ này khá nguy hiểm, tuy rằng hai đội quân sẽ không giết sứ giả khi giao chiến, nhưng tính tình của Vương gia Yến Nhiên lại rất hung dữ, nếu như tức giận, khó mà nói có thể hay không một kiếm g**t ch*t hắn. Tiêu Thanh Vũ thấy đối phương khó xử, chủ động đề nghị: "Hoàng thượng đừng lo lắng. Quốc sự khó khăn, thân là người trong hoàng tộc, đệ sẽ vì ngài trải qua lửa và nước.

Cứ để đệ đi."

"Hơn nữa, nếu lần trước đệ không quá liều lĩnh, đệsẽ không gây ra thảm họa như vậy. Đệ hy vọng lần này đệ có thể đền bù tội lỗi của mình."

Y ngước lên nhìn Tiêu Thanh Minh với vẻ đáng thương, Tiêu Thanh Minh nhìn y hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Hiếm khi thấy đệ có tấm lòng như vậy, trẫm rất vui." Tiêu Thanh Minh thông báo vắn tắt với Hoài vương về cuộc đàm phán hòa bình và yêu cầu của cả hai bên. Tuy Hoài Vương mù quáng đi theo huynh trưởng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng không nghĩ rằng Vương tử Yến Nhiên sẽ dễ dàng từ bỏ khoản bồi thường một triệu lượng bạc, vô điều kiện rút quân.

Điều đó có nghĩa là cuộc viễn chinh quân sự quy mô lớn này đã thất bại hoàn toàn và thậm chí còn ảnh hưởng đến việc kế vị ngai vàng sau này của hắn.

Tiêu Thanh Minh không thèm để ý, chỉ ngoắc ngón tay về phía đối phương, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được thì thầm vào tai: "Đến doanh trại quân Yến Nhiên, gặp Tô Thanh Cách Nhĩ, nói cho hắn biết..."

Hoài Vương kinh ngạc, càng nghe càng kinh hãi, đột nhiên mở to mắt, thốt lên: "Sao có thể như vậy được?! Tuyệt đối không thể!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!