Chương 147: Gấu con thoát khỏi vỏ trứng

Tiêu Thanh Minh mở kho đồ để kiểm tra mô tả vật phẩm.

[Time Machine Gachapon, sử dụng nó để bắt đầu một hành trình thời gian ngẫu nhiên tuyệt vời, số lượng người dùng tối đa là hai và cơ hội sử dụng là một lần.]

[Hộp ước nguyện ma thuật có thể không biến điều ước của bạn thành hiện thực, nhưng nó có thể dệt nên một giấc mơ đẹp cho những hối tiếc trong quá khứ của bạn. Sử dụng một lần.]

Tiêu Thanh Minh nhìn phần giới thiệu mơ hồ, có chút kinh ngạc. Tuy không hiểu vật phẩm này dùng để làm gì, nhưng có vẻ rất lợi hại.

Nếu có hối hận thì tất nhiên là có. Hắn lập tức nghĩ đến việc mình bị tên bạo quân kia nhập vào, và chuyện hắn và Dụ Hành Chu đã nhớ nhung nhau chín năm trời.

Giá như không có sự lộn xộn này.

Hắn lén liếc nhìn Dụ Hành Chu bên cạnh, nhưng lại bị đối phương phát hiện.

Dụ Hành Chu nắm chặt các ngón tay trong lòng bàn tay, véo nhẹ các đốt ngón tay rồi cười khúc khích: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Ta hỏi ngươi, nếu cha ngươi không gặp biến cố và ta cũng thế, ngươi sẽ làm gì?"

Dụ Hành Chu giật mình: "Sao bệ hạ lại hỏi chuyện này?"

Tiêu Thanh Minh thúc giục: "Ta muốn biết, nói cho ta biết nhanh lên."

Dụ Hành Chu cúi đầu suy nghĩ hồi lâu. Tiêu Thanh Minh mở to mắt nhìn y chăm chú.

Dụ Hành Chu nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đầy ẩn ý nói: "Bệ hạ, ngài thật sự muốn biết sao?"

Tiêu Thanh Minh bị hấp dẫn đến mức nhìn y với vẻ mong đợi: "Nói nhanh đi."

Dụ Hành Chu tiến lại gần, ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai hắn. Hơi thở nóng hổi phả vào tai, luồng khí mơ hồ khiến da thịt nóng bừng.

"Vậy thì thần sẽ không làm nhiếp chính nữa. Thần sẽ dùng cả thủ đoạn mềm mỏng lẫn cứng rắn cùng nhiều thủ đoạn khác nhau để leo lên  bệ hạ, sau đó xin bệ hạ lập thần làm hoàng hậu..."

Tiêu Thanh Minh bật cười, nhìn hắn với nụ cười nửa miệng: "Chẳng lẽ nguyện vọng lớn nhất của lão sư điềm tĩnh và thông thái của ta chính là trở thành hoàng hậu của ta sao?"

Dụ Hành Chu sờ cằm, nhìn Tiêu Thanh Minh từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Gả cho bệ hạ cũng không phải là không thể."

"Hả?" Tiêu Thanh Minh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, hung hăng thì thầm vào tai y: "Sao ngươi dám!"

Dụ Hành Chu bị hơi thở gấp gáp cùng giọng nói cố ý trầm thấp của hắn làm cảm động, không nhịn được cúi xuống hôn lên khóe môi hắn.

Tiêu Thanh Minh trầm mặc một lát, sau đó vui vẻ ôm lấy y, nụ hôn càng thêm sâu, chẳng mấy chốc hai người đã hôn nhau nồng nhiệt trong xe ngựa.

Dụ Hành Chu hít một hơi ngắn, dựa đầu vào vai đối phương, giọng khàn khàn trầm thấp nói: "Bệ hạ chỉ hỏi thần, còn ngài thì sao?"

Tiêu Thanh Minh ôm eo y, đùa giỡn cổ tay y, thản nhiên hừ một tiếng: "Ừm?"

Dụ Hành Chu lặp lại: "Ý ta là, nếu như đúng như người nói..."

Chàng dừng lại và chậm rãi hỏi: "Bệ hạ có chấp nhận thần không?"

Tiêu Thanh Minh chớp mắt, cố ý kéo dài giọng nói: "Ừm... có lẽ vậy."

Dụ Hành Chu lập tức không vui, trèo lên khỏi ngực hắn, nhìn hắn với ánh mắt u ám: "Có lẽ là ý gì?"

Tiêu Thanh Minh cười khẽ hai tiếng, lại ôm lấy y, dùng chóp mũi cọ xát lỗ tai hắn, cười khẽ: "Còn phải xem lão sư quyến rũ ta thế nào."

Dụ Hành Chu chỉ chịu đựng được chưa đầy ba giây trước khi y khuất phục trước sự v* v*n của đối phương và họ lại hôn nhau lần nữa..............

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Tiêu Thanh Minh đích thân dẫn quân. Khi tin tức về chiến thắng của hắn lan truyền, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!