Chương 48: (48) Ngọt Ngào

Rồi chuyện gì đến cũng đến.

Trăng treo trên bầu trời mây, nhàn nhạt ánh sao. Hà Anh bước dọc theo lối đi thắp nến sáng rực. Nàng phì cười, tên mặt sắt suốt ngày dọa nạt nàng hôm nay lại muốn bày trò gì đây.

Nàng đi mãi theo con đường sỏi đá qua khuôn viên, đi lên cả cây cầu cửu khúc bắc qua vườn sen rộng lớn đang tỏa hương ngào ngạt. Hà Anh tặc lưỡi nhìn hàng đèn cầy lung linh. Tên mặt sắt của nàng đã tốn công không ít rồi.

Đi đến giữa cầu là một tiểu đình nhỏ lọt thỏm giữa ánh trăng, vang vọng đâu đây tiếng đàn tranh êm dịu như trăng đêm nay. Hà Anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hoàng đang đứng đó, giao lĩnh màu xanh sẫm bằng gấm, ống tay áo dài rộng lót vải đỏ tạo nên uy quyền của người đứng đầu xứ trong lúc này. Y mỉm cười với nàng, một nụ cười nhẹ nhàng như đêm trăng thanh gió mát này, cuốn sâu vào tâm trí nàng. Tên này, biết rõ nàng sẽ mềm lòng khi thấy hắn cười mà.

-Nửa đêm không ngủ gọi em ra đây làm gì?

Nguyễn Hoàng chẳng nói chẳng rằng, y nắm lấy bàn tay nàng kéo lại sát vào mình. Ánh mắt y ôn nhu đến say đắm, Hà Anh không cách nào dứt khỏi.

-Hôm nay là tròn một năm ngày nàng trở về với ta, nửa năm ta và nàng đến Ái Tử.

Thời gian như gạo chảy qua tay người vậy. Hà Anh ngỡ ngàng nhận ra, thoắt cái đã một năm ròng rã. Cũng đã nửa năm y làm tổng trấn miền Ái Tử này. Nửa năm khó khăn đối với Nguyễn Hoàng, đối với Hà Anh, đối với cả người dân Thuận Hóa. Nhưng nửa năm này lại là nửa năm ngọt ngào nhất trong hai mươi năm cuộc đời của nàng.

Thấy Hà Anh trầm ngâm, Nguyễn Hoàng đưa bàn tay thô ráp áp lên mặt nàng, ngón tay y dịu dàng nhéo lên má.

-Hà Anh của ta cũng đã lớn rồi.

Nàng lập tức sững sờ. Y đề cập đến chuyện tuổi tác, chẳng phải là muốn nói đến chuyện kết hôn đó chứ?

-Ta đã chờ nàng mười một năm rồi.

Ánh mắt y lênh láng yêu thương, cả hi vọng, cả khắc khoải chờ mong. Mười một năm của một đời người, cả thanh xuân không cách nào quay lại của một đời người, chỉ dùng để chờ đợi người y yêu.

-Nguyễn Hoàng ta điên mất rồi.

Hà Anh lặng đi nhìn y, lệ giàn ra trong mắt.

-Nàng chẳng biết chút gì về cầm, càng không biết gì về kì, nói về thi là đều chào thua, họa càng không thể bàn đến. Thế mà ta vẫn yêu nàng.

Y hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng.

-Nàng càng chẳng thể thêu thùa, nấu ăn cũng chẳng giỏi giang, tác phong cũng chẳng ra một tiểu thư khuê các. Thế mà ta vẫn yêu nàng.

Hà Anh thấy lòng mình như từng đợt triều dâng. Khóe mắt nàng cay xè. Sao cách nói sến súa của tên nam nhân phong kiến này lại khiến nàng hạnh phúc đến nhường này cơ chứ?

-Hà Anh, thế mà ta vẫn yêu nàng. Ta điên mất rồi!

Nàng phì cười mà nước mắt bao lần suýt lăn dài. Hà Anh giang tay vòng qua cổ Nguyễn Hoàng, nàng rướn người ôm lấy y.

-Biết là em vô dụng rồi, có cần phải kể hết điểm yếu của em như vậy không?

Nguyễn Hoàng lặng lẽ ôm lấy chiếc eo bé nhỏ, sủng nịnh nhìn nữ nhân bé nhỏ của y.

-Bởi vì ta yêu cả những yếu điểm hoàn hảo nhất của nàng.

-Anh ngưng sến súa đi...

Hà Anh dụi vào lòng y. Nguyễn Hoàng đẩy nàng ra, cúi xuống hôn lên môi Hà Anh nụ hôn nồng nàn trong tiếng reo hò của đêm trăng viên mãn. Bất chợt, Hà Anh cảm giác ngón tay mình mát lạnh.

Nàng đẩy y ra, sững sờ nhìn chiếc nhẫn vàng đã được đeo vào ngón áp út từ bao giờ.

-Nàng có biết vì sao phu thê lấy nhau phải đeo nhẫn ở ngón áp út không?

Nàng lắc đầu. Là một sinh viên ban khoa học, nàng hoàn toàn mù tịt về những chuyện dân gian thế này.

Nguyễn Hoàng cầm lấy bàn tay trái nàng, nâng niu chiếc nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!