Chương 40: (Vô Đề)

Từ Ngư liên lạc với Bàng Thừa, Bàng Thừa nghe được là giọng của Từ Ngư, trực tiếp hỏi: Phó Uyên đâu?

Kết thúc.

Từ Ngư trợn trắng mắt, thầm nghĩ Bàng Thừa này có phải có tâm tư gì với Phó Uyên hay không.

Bất quá Lần này Bàng Thừa ngược lại không nói nhiều, chỉ nói để đấy cho bọn họ, cậu ta sẽ tìm người đến đốt những con búp bê này, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi cho Từ Ngư nói rằng sẽ đưa gấp đôi thù lao.

Từ Ngư không nghĩ tới Bàng Thừa này còn rất sảng khoái, anh đem phần kia của Phó Uyên chuyển qua.

Phó Uyên thu thập xong trang bị nhìn thấy nói: Nhớ nộp thuế.

Từ Ngư Ách một tiếng, công việc riêng còn quản? Nhìn tin tức sổ sách, số tiền không nhỏ, vẫn là nghe Phó Uyên.

Bọn họ nhận được đạo cụ trang bị bởi vì ngâm nước mà cần sửa chữa, tuy rằng những trang bị này đều có bảo hiểm, bất quá Từ Ngư vẫn đem tình huống gửi qua cho Bàng Thừa.

Chuyện dẫn đến thiết bị của bọn họ có vấn đề là do ngọn lửa của Trương Chí Chu, cũng không biết Bàng gia có nhận hay không, đương nhiên vấn đề thiết bị không cần tiểu nhân vật như anh phụ trách, Từ Ngư chỉ là ngẫm lại.

Tin tức của Bàng Thừa hồi phục rất nhanh:

Chị tôi nói, đến lúc đó đưa chứng từ cho thư ký của cô ấy, cô ấy sẽ để thư ký xử lý vấn đề bồi thường.

Phía dưới còn kèm theo một email, hẳn là email của thư ký Bàng Thiến.

Từ Ngư nói cho Phó Uyên, Phó Uyên gật gật đầu, nửa giờ sau, người vận chuyển thiết bị tới cửa, bọn họ nhìn tất cả thiết bị đều bị chuyển đi mới rời khỏi Tường Nhã Viên.

Môi trường khu dân cư giàu có khẳng định là đỉnh cấp, Từ Ngư quay đầu lại nhìn Tường Nhã Viên, vứt bỏ những sự kiện kia mà nói, nơi này thật sự là một nơi rất tốt.

Xe tới rồi.

Phó Uyên nhắc nhở.

Từ Ngư Ồ đuổi theo một tiếng, bọn họ không dừng lại nhiều ở Đại Thành, nhìn bên ngoài, Từ Ngư nghĩ, thành phố này tuyệt đối là thành thị mà giống như rừng sắt nhất mà anh đã từng đi qua.

Các tòa nhà cao tầng san sát, thậm chí được coi là chật chội, người đi bộ vội vã, có một số khu vực văn phòng, lúc này trên đường ngoại trừ công nhân vệ sinh hiếm hoi, rất ít khi nhìn thấy những người khác.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến, Lôi Ngọc là một người cống hiến cả đời cho nghệ thuật, lựa chọn định cư lâu dài ở thành phố nhất định là bởi vì người ông vướng bận cũng ở Đại Thành.

Cho dù là Lôi Ngọc là nhân vật có thành tựu lớn lao như vậy, cũng không thoát khỏi vận mệnh cô độc, nghĩ đến mình, Từ Ngư bỗng nhiên thở dài, so với Lôi Ngọc, anh tựa hồ càng cô đơn hơn.

Cha mẹ có giống như không có, nhìn như có thể nói chuyện với tất cả mọi người, nhưng không có nhiều người bạn tốt, về phần bạn gái thì càng không cần phải nói.

Trong nháy mắt, trong lòng Từ Ngư dâng lên một loại cảm xúc gọi là cô độc, trước kia vì cuộc sống bôn ba, anh căn bản không rảnh suy nghĩ cái khác, cũng sẽ không để ý tới chỗ mẫn cảm trong lòng mình.

Cảm xúc của con người đến không giải thích được như vậy, trong ánh mắt Từ Ngư nhìn ra bên ngoài xuất hiện chính anh không cách nào nhận ra yếu ớt.

"Từ Ngư, sân bay còn bao xa nữa?"

Thanh âm lạnh lẽo của Phó Uyên quấy nhiễu suy nghĩ của Từ Ngư, anh rút người ra khỏi tâm tình tiêu cực, sau đó nhìn bản đồ di động.

"Còn hơn mười cây số."

Từ Ngư trả lời, nói xong anh nhìn về phía Phó Uyên, sau đó sửng sốt.

Phó Uyên đang nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt có loại cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu, Từ Ngư hỏi: Có vấn đề gì không?

"Sau khi đến Bạc Thành, ngày mai đến nhà tôi một chuyến." Phó Uyên nhìn anh nói.

Từ Ngư: Hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!