Ngày hôm sau, bọn họ trực tiếp lên máy bay đi Đại Thành, trước khi đi Từ Ngư còn phải đến tài khoản mạng xã hội của Vân Tuyết.
Lúc Từ Ngư đang tính toán muốn nói gì đó với Vân Tuyết, Phó Uyên nhắc nhở:
"Lập tức lên máy bay, tắt điện thoại di động đi."
"Xe đưa đón còn chưa tới."
Từ Ngư oán giận nói, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Phó Uyên đang nhìn chằm chằm mình, Từ Ngư thức thời tắt điện thoại di động.
Anh ở trong lòng chửi bới, Phó Uyên có phải trước kia một mình làm việc quen hay không, hiện tại có người có thể chi phối, còn tìm được khoái hoạt làm cấp trên, khinh bỉ!
Ngưng Thành đến Đại Thành mất ba tiếng đồng hồ, Từ Ngư vừa ngủ liền ngủ, sau khi xuống máy bay anh liền gọi điện thoại cho Trương Chí Chu, Trương Chí Chu nói em vợ anh đến đón bọn họ, còn nói biển số xe.
Cúp điện thoại, Từ Ngư nuốt nước bọt nói:
"Thành phố này không hổ là thành phố phía bắc, rất khô."
Bọn họ vừa mới từ nơi ẩm ướt như Ngưng Thành đi tới, đối với sự khô ráo của Thành thành thật đúng là nhất thời không thích ứng được, Từ Ngư mua bình nước mình và Phó Uyên.
Đến lối ra chờ hơn mười phút cũng không thấy em vợ Trương Chí Chu đến, Từ Ngư cân nhắc có nên gọi điện thoại hỏi một chút hay không, một chiếc xe màu đỏ cực độ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt Từ Ngư.
Từ Ngư híp mắt, đây không phải là biển số xe Trương Chí Chu nói cho anh biết, cảm giác rất phô trương.
"Phó Uyên, đây là loại xe gì?" Từ Ngư đối với xe cũng không đi được.
Phó Uyên lạnh lùng nói: Không biết.
Khi chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt họ, một thanh niên ăn mặc rất rock punk bước xuống từ xe.
Cậu! Người này đi tới trước mặt bọn họ, Từ Ngư đi qua nói:
"Tôi là bạn học đại học của Trương Chí Chu Từ Ngư, cậu là em vợ của anh ấy?"
"Bàng Thừa, xin chào."
Bàng Thừa nhìn chói mắt phản nghịch, không nghĩ tới còn rất lễ phép, Từ Ngư đang muốn bắt tay anh, ai biết Bàng Thừa đem tay chuyển hướng Phó Uyên, đem Từ Ngư phơi sang một bên, Từ Ngư xấu hổ thu tay lại.
Phó Uyên nhìn Bàng Thừa nói: Phó Uyên.
Anh không đáp lại cái bắt tay của Bàng Thừa, Bàng Thừa nhíu mày, liếm răng cửa một phen mở cửa xe nói: Hai vị, mời đi.
Hai người lên xe của Bàng Thừa, xe tăng tốc dọa Từ Ngư tim đập thình thịch, sắc mặt Phó Uyên lãnh đạm không động đậy.
Bàng Thừa nhìn gương chiếu hậu nói:
"Trương Chí Chu trước kia có phải rất nghèo hay không."
Từ Ngư:
"A, tôi không quen biết với anh ta nhiều như vậy."
"Không quen biết như vậy anh còn đến hỗ trợ trông nhà, anh ta cho các người không ít tiền đi." Giọng bàng Thừa mang theo trào phúng rõ ràng, làm cho Từ Ngư phi thường không thích, nói đến nghèo, anh mới là người từ nhỏ nghèo đến lớn, tuy rằng chưa từng thù giàu, nhưng lần đầu tiên cảm thấy công tử ca như Bàng Thừa có chút đáng ghét.
"Quả thật, bằng không chúng ta cũng sẽ không chạy xa một chuyến." Từ Ngư thẳng tanh nói, ngữ khí không tính là tốt.
Bàng Thừa chậc một tiếng nói:
"Còn rất thành thật, bất quá vị Phó soái ca kia, người thoạt nhìn nói rất ít, là vốn ít lời hay là không muốn nói với tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!