Chương 4: Người giết Nguyệt Mẫn tiểu thư, không phải Phó công tử

Editor: Miri

Chuyện Tần Diễn tới đánh một cái đau điếng vào Phó Trường Lăng, hắn cả kinh luống cuống tay chân, đè lại đoạn xương sườn bị rớt, theo bản năng vừa quay đầu đã liền muốn chạy.

Động tác của hắn còn chưa được đám người ở đây để vào mắt, trường kiếm chưa cất vào của Tần Diễn lại một lần nữa bị y ném ra ngoài, hướng tới Phó Trường Lăng mà bay nhanh. Sau đó, mũi kiếm bén nhọn đột nhiên dừng lại, chĩa vào ngay cổ của Phó Trường Lăng đang đứng còn không vững kia, mạnh mẽ bức hắn ngừng chân, không thể tiến thêm bước nào.

"Đừng...... Đừng nhúc nhích!"

Lúc này, tiếng thở hổn hển của một thiếu niên từ nơi gần đó truyền tới, mọi người theo âm nhìn lại, liền thấy cách đó không xa, một thiếu niên bộ dáng kiên cường chính trực đang thở hổn hển chạy tới chỗ họ.

Nhìn qua, có vẻ hắn chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt đầy đặn, ưa nhìn. Phục sức của hắn cũng vô cùng thuận mắt, bạch y nghiễm tụ, lưng đeo ngọc hoàn, nhưng hắn không đội ngọc quan mà chỉ buộc một đuôi tóc, tay áo rộng thêu phong lan thay vì bạch hạc.

Hắn chậm chạp chạy thẳng tới trước Tần Diễn, tay đặt ở trước người, vừa thở phì phò vừa hành lễ, nói "Sư...... Sư huynh!"

Tần Diễn gật gật đầu, thiếu niên kia buông lỏng hơi thở một chút. Hắn ngồi dậy, lấy dây cột tóc đã rơi xuống vai trước đó mà vén vén buộc lên, rồi lại nói "Sư huynh nghỉ ngơi đi, để ta xử lý."

Tần Diễn tiếp tục gật đầu, tay vừa nhấc lên bên cạnh, trường kiếm trước mặt Phó Trường Lăng như linh sủng bị triệu hoán lập tức chạy về bên chủ nhân, vững vàng dừng ở trong tay Tần Diễn. Y liếc nhìn Phó Trường Lăng một cái, cái liếc mắt kia cũng không dài, nhưng không hiểu sao trong Phó Trường Lăng lại sinh ra một loại ảo giác như mình vừa bị nhìn thật lâu, khiến hắn không khỏi ngẩn người.

Trước khi hắn kịp phản ứng, thì Tần Diễn đã ngoảnh mặt, xoay người đi về hướng Việt Minh Tư.

Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Tần Diễn, thiếu niên kia lúc này cũng đã đi đến bên cạnh Phó Trường Lăng, cung kính hành lễ nói: "Phó công tử, tại hạ là đệ tử của Hồng Mông Thiên cung, Vân Vũ. Ta cùng sư huynh Tần Diễn đi ngang qua nơi này, thấy công tử bị nhốt, đặc biệt đến tương trợ."

Phó Trường Lăng bị tiếng của thiếu niên này gọi về thần trí, hắn quay đầu nhìn chằm chằm người tên Vân Vũ này.

Cái tình huống gì đây? Đi diệt môn mà còn mang sư đệ của mình tới?

Tên sư đệ này cũng là ma đầu sau này à?

Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, không nhớ ra tên Vân Vũ này là ai. Thế là hắn nghĩ người này chắc có lẽ đã chết sớm hoặc là không năng lực gì, cho nên hắn mới không có một chút ấn tượng nào.

Đối mặt với một cái tiểu lâu la không nhớ nổi tên này, Phó Trường Lăng thả lỏng một ít, liền gật đầu với Vân Vũ, ra vẻ cảm tạ. Vân Vũ cũng biết quy củ người nhà Phó gia chưa kết đan thì không thể nói chuyện, hắn cười cười, từ linh nang tìm ra một ít chai lọ, giao cho Phó Trường Lăng nói: "Phó công tử trước hết cứ nghỉ ngơi dùng chút dược, sư huynh đi nói chuyện với Việt gia tiên sinh xong sẽ mang ngài đi ngay."

Phó Trường Lăng nghe lời này thì có chút khó hiểu, hắn thuận theo để cho Vân Vũ đỡ mình đi, đồng thời ở không trung viết ra một hàng chữ: "Vì sao dẫn ta đi?"

Chữ hắn viết trên không ánh màu hoàng kim, Vân Vũ nhìn thoáng qua, kiên nhẫn giải thích: "Cứu người là chuyện cấp bách, ngài ở chỗ này gặp khó, chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu."

"Vì sao cứu ta?"

Lời này làm Phó Trường Lăng càng nổi lên nghi hoặc, đều là người dưng nước lã, vì cái gì lại đối tốt với hắn như vậy?

Kỳ thật lời này nói ra cũng có chút mạo phạm, nhưng Vân Vũ cũng không để trong lòng. Hắn đỡ Phó Trường Lăng ngồi xuống, đút dược cho Phó Trường Lăng, bắt đầu dùng linh lực khâu miệng vết thương của hắn.

Hắn vừa giúp Phó Trường Lăng chữa thương, vừa giải thích: "Phó gia cùng Hồng Mông Thiên cung luôn có quan hệ không tồi, nếu không thấy thì thôi, nếu đã thấy thì tất sẽ không mặc kệ ngài."

Phó Trường Lăng không hỏi nữa. Nguyên nhân hắn đưa ra quá giả tạo, dù có hỏi thế nào thì chắc chắn tên Vân Vũ này cũng sẽ không nói thật cho hắn biết.

Tần Diễn người nọ, dù kẻ đứng cạnh y có ngã xuống chết thì cũng sẽ không thèm liếc nhìn một cái, huống chi là làm mấy việc đi ngang bất bình, cứu người cô thế như vậy?

Y rảnh như vậy từ lúc nào?

Hơn nữa, Phó gia cùng Hồng Mông Thiên cung quan hệ tốt, chẳng lẽ Việt gia cùng Hồng Mông Thiên cung quan hệ không tốt?

Thế lực Vân Trạch được chia làm một cung, ba tông, bốn gia tộc.

Một cung chính là Hồng Mông Thiên Cung. Hồng Mông Thiên Cung cất giấu nhiều cổ tịch phong phú của Vân Trạch, từ cung chủ đến trưởng lão đều là tuyển chọn trên khắp thiên hạ, các đệ tử thiếu niên đồng lứa đều có thể thông qua sát hạch mà vào bái sư ở Hồng Mông Thiên Cung. Là môn phái danh vọng nhất, quyền uy nhất, cũng khôn khéo nhất.

Một môn phái như thế thì có thể có quan hệ không tốt với ai? Vì cái gì mà cứ phải khăng khăng tương trợ Phó Trường Lăng hắn?

Phó Trường Lăng không hỏi, Vân Vũ chữa xong thương cho hắn thì cũng vừa vặn Tần Diễn đưa Việt Minh Tư trở về đây. Bên cạnh Việt Minh Tư còn có một trung niên, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan vô cùng đoan chính, khoác lam bào bạch sam, đôi mắt có chút đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!