Ngày mùng 5 tháng 9, đại quân giành chiến thắng, thuận lợi về đến vùng giáp kinh thành.
Qua giờ Tuất, trăng đã lên cao.
Đã vào cuối thu, màn đêm tối đen như mực, gió đêm lạnh run người, nhưng đối với Phụ Quốc quân quanh năm đóng quân ở biên giới Tây Bắc mà nói, bọn họ đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở Tây Bắc từ lâu, về đến Trung Nguyên dù trời giá lạnh, cũng không bằng ở biên cương.
Sáu năm giằng co ở biên cương cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi vĩ đại của Đại Lâm.
"Muộn rồi, tối nay đành phải trú tạm ở đây vậy, sáng sớm ngày mai hãy vào kinh!"
Một vị tướng trung niên mặc áo giáp hét to, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy giọng nói hào hùng của ông.
"Vâng!"
Binh sĩ chắp tay đáp lại, nhanh chóng nghiêm túc tản ra, ai cũng bận rộn.
Càng đến gần kinh thành, mọi người càng kích động, bọn họ xa nhà đã sáu năm, nghĩ mà thấy sốt ruột, ai ai cũng ngóng trông mau đến ngày mai.
Tạ Khanh Vân đổi sang thường phục, hắn đi qua đám đông, hướng về phía nam nhân ra lệnh đã trở về nghỉ ngơi trong lều, trên đường vỗ vai những binh lính hắn ta gặp.
"Phó tướng!"
"Phó tướng!"
Tạ Khanh Vân thân thiện nói đùa vài câu với binh sĩ, hắn sải bước dài, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Đại tướng quân.
Đại tướng quân bình thản nhìn hắn, vẻ mặt không giận mà uy.
Tạ Khanh Vân thu lại vẻ lười biếng đùa cợt, nghiêm túc đứng ngay ngắn, cung kính chắp tay hành lễ: "Đại tướng quân."
"Ừm."
Tạ Khanh Vân gãi đầu, nhìn nam nhân để râu quai nón trước mắt, trong lòng lo lắng.
"Đại tướng quân…"
Thẩm Tông Chí cầm cái trống bỏi, bình tĩnh lắc lắc: "Có chuyện gì?"
Tạ Khanh Vân: "…"
Cái trống bỏi này nhìn quen mắt quá.
"Đây là đồ chơi lúc bé của A Vu muội muội phải không?"
Nghe thấy tên ái nữ, vẻ mặt lạnh băng của ông lập tức trở nên rạng rỡ.
"Đúng vậy, là của Tiểu A Vu nhà ta."
Vẫn là giọng nói thô kệch ấy, nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng.
Ông cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, càng làm nổi bật làn da ngăm đen vì dầm mưa dãi nắng ở Tây Bắc.
Rèm trong doanh trại mở rộng, gió đêm thổi vào làm ánh nến lay lắt, ánh sáng mờ ảo từ cây nến chiếu vào mặt ông, khiến khuôn mặt kia càng trở nên ngăm đen như Trương Phi.
Tay ông lắc lắc món đồ chơi của con nít, cái khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ và đáng sợ.
"Thẩm thúc, ta nói thật, ngày mai ngài mang dáng vẻ này vào kinh, A Vu nhìn thấy sợ là cũng không nhận ra phụ thân."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!