Thẩm Vu lại hai lần bước vào lãnh địa của Lục Vô Chiêu.
Nơi ở của Lục Vô Chiêu luôn thiếu hơi thở của người sống.
Trong sân vẫn im ắng như cũ, yên tĩnh đến mức khiến trong lòng người ta cảm thấy thấp thỏm không yên.
Nàng đúng là rất khó tưởng tượng, một người làm sao có thể sống trong hoàn cảnh không được chào đón và tịch mịch thế này.
Nàng nhớ ở Lăng Vương phủ, nô bộc trong đó vốn không nhiều, nhưng hình như có ý tránh né chủ nhân. Lúc Thẩm Vu rời khỏi, từ xa đã nhìn thấy đám đầy tớ đứng thành hai hàng cúi đầu ở hành lang. Có lẽ lúc ấy, Lục Vô Chiêu ở góc gần đó, lặng lẽ nhìn nàng rời khỏi.
Nàng quen thuộc đi thẳng đến tẩm điện mà nam nhân nghỉ ngơi. Đây là lần thứ ba nàng tới, vẫn không bị ai cản trở.
Mạnh Ngũ không biết đang canh giác ở góc nào, hắn vẫn chưa lộ diện, cũng chưa từng ngăn cản. Thẩm Vu biết, những điều này là đặc quyền chỉ có nàng mới có, chắc chắn là chủ tử của hắn cố tình dặn dò.
Tâm trạng buồn phiền của Thẩm Vu được giải toả trong phút chốc. Nàng nghĩ, chắc là hắn thích nàng. Nàng nghĩ, chỉ cần hắn giải thích rõ chuyện đêm qua, chỉ cần hắn xin lỗi thì chắc chắn nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Thẩm Vu không hề chần chừ mà đẩy cửa ra, trong phòng có mùi thơm lạnh dễ ngửi, còn có mùi mực trên người nam nhân.
Không có mùi thuốc.
Không phải hắn bị bệnh sao? Cho nên… không những đuổi thái y ra ngoài, hắn cũng không uống thuốc.
Có lẽ trước giờ chưa có ai bảo hắn uống thuốc.
Thẩm Vu bước nhẹ vào.
Rèm giường màu đen được phủ xuống hoàn toàn, chắn ngang mọi ánh nắng bên ngoài.
Thẩm Vu im lặng đứng ở trước giường, đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn vô cớ.
Trong sân yên ắng không bóng người, tẩm điện trống trải, bị rèm che chắn giường thành hai khoảng.
Khi nào thì hắn mới không tự giày vò mình trong thế giới cô độc của hắn đây?
Không biết hắn có thức giấc hay chưa.
Thẩm Vu nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: "Lăng Vương điện hạ, ngài yên tâm về ta tới vậy sao?"
Cánh cửa lớn của Liên Phương cung hình như mãi mãi mở ra với nàng, hắn không hề sợ đạo chích có ý xấu vào đây sao?
Trên giường không có động tĩnh gì, Thẩm Vu lại chờ bên cạnh.
"Ngài không nói chuyện, là ngủ rồi sao? Hay là đã ngất đi rồi?"
"Không biết ngài có đang mặc đồ hay không, nếu ta vô lễ mở màn, ngài sẽ không phẫn nộ mà chém ta chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, nếu không thì ta đã chết qua vài lần rồi."
Bên tai là giọng nữ lải nhải dịu dàng, Lục Vô Chiêu cố nhịn đau đầu, miễn cưỡng mở mắt.
Hắn nói vốn không sai, nàng quả nhiên rất ồn ào, giống như đứa trẻ, không biết nàng lấy đâu ra nhiều lời như thế.
Cả người đau nhức, trừ chi dưới không có cảm giác, không có chỗ nào là dễ chịu. Hắn khó khăn giơ tay lên, duỗi ra một nửa, rồi lại bất lực ngã về sau.
Hắn lại nhắm mắt, nghĩ là lát nữa nàng cảm thấy chán thì sẽ rời khỏi, chỉ cần nàng đi khỏi, hắn lại có thể nghỉ ngơi tử tế.
Đột nhiên đôi mắt sáng ngời, cho dù là nhắm mắt, hắn đều cảm nhận được ánh sáng chiếu vào.
Trong ánh sáng là đám người kia vô thức né tránh, mùi thuốc nhẹ nhàng trên người của nữ tử, còn có hai loại mùi nước hoa không rõ tên, giống như bị gió thổi lên bờ suối nước, dịu dàng thấm ướt mặt đất, bao bọc lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!